Chương trước
Chương sau

Cảnh Vương có quyền thế, nếu muốn một việc chảy tới các góc trong kinh cũng là việc cực kỳ nhanh chóng. Chẳng qua ba ngày ngắn ngủi, mỗi người trong kinh đều biết được chuyện Mục Vương và lục nương tử Quý phủ bỏ trốn đến núi Tử Hà.
Các quán trà khách đến nối liền không dứt. Người trong kinh thành lúc trước vì chuyện Thái Tử bị phế làm cho cảm xúc đê mê, bởi vì chuyện này, đường phố rõ ràng cũng náo nhiệt không ít.
Ở Quý phủ, sau khi Trần thị nghe được, gấp đến độ xoay quanh trong phòng. Nàng tự nhiên không lo lắng việc trốn nhà theo trai, một đôi được Hoàng Đế tứ hôn, đang tốt đẹp nào cần bỏ trốn. Nàng lo lắng tự nhiên là thương thế của Quý Vân Lưu. Vậy mà nghiêm trọng như thế, phải đến núi Tử Hà tìm Tần vũ nhân?
Người Thẩm phủ tự nhiên muốn ra mặt bác bỏ tin đồn, nói lục nương tử sáng nay còn ở phủ bọn họ cùng Thẩm phu nhân dùng cơm sáng, nơi nào bỏ trốn cùng Mục Vương!
Bá tánh trong kinh biết được chuyện này, Mục Vương ở núi Tử Hà tự nhiên cũng biết được. Mục Vương nhìn thư do bồ câu đưa tới cười lạnh một tiếng, quả nhiên là tai hoạ lưu ngàn năm, sát khí của Trương Nguyên Hủ không một chiêu đưa Cảnh Vương đến âm tào địa phủ cho hắn uống canh Mạnh Bà, thật đúng là đáng tiếc!
Tịch Thiện sợ nhất chính là y lộ ra biểu tình như thế. Hắn đứng một bên trong lòng âm thầm cảnh giác, cũng không biết trong thư kia viết cái gì làm Thất gia tức giận đến mức này, chỉ sợ người bị đề cập đến trong thư lại sắp gặp xui xẻo.
Quý Lục thấy gương mặt Ngọc Hành tối tăm, duỗi tay nhận lấy thư trong tay hắn, nhanh chóng xem qua một lần, sau khi xem xong "Ồ" một tiếng: "Hoá ra Cảnh Vương đã biết ta lên núi Tử Hà."
"Nhất định là đạo nhân kia thông đồng với Cảnh Vương." Ngọc Hành đôi mắt đen nhánh sâu thẳm: "Vậy mà còn ở trong kinh thành tản ra tin tức ta mang nàng lên núi Tử Hà cẩu thả, thật là chó không đổi được tính ăn phân!"
Cửu Nương nghe xong, a một tiếng, rất lo lắng nói: "Cô nương, trong kinh thành lời đồn truyền thành như vậy, nên làm sao cho phải?" Nữ tử nặng nhất thanh danh, cô nương nhà mình bị truyền thành cẩu thả cùng Mục Vương trước khi lập gia đình chính là huỷ hoại toàn bộ thanh danh!
Quý Vân Lưu không để bụng nói: "Chuyện này không phải khá dễ xử lý sao?"
"Nên làm sao?" Ngọc Hành và mọi người toàn bộ chờ đợi nhìn nàng.
Chỉ chốc lát, bọn họ thật đúng là không nghĩ ra chủ ý gì thích hợp phá tan lời đồn đãi này. Quý Lục "A" một tiếng, kỳ quái nhìn Ngọc Hành đột nhiên mắc kẹt nói: "Thất gia đã nói Cảnh Vương và thích khách cấu kết, vậy chỉ cần Thất gia dựa vào chuyện này đến trước mặt Hoàng Thượng quỳ một cái không phải giải quyết rồi sao?"
Cửu Nương và Tịch Thiện nghiêng đầu đồng thời khó hiểu, Ngọc Thất ngồi ở đó, như suy tư gì. Chỉ chốc lát sau, Ngọc Hành suy nghĩ cẩn thận, bèn đứng lên sai Tịch Thiện thu dọn hành lý: "Giúp gia thu dọn hành lý, gia muốn xuống núi!"
Tịch Thiện "A" một tiếng vẫn không hiểu ra sao, cùng Cửu Nương liếc nhìn nhau một cái, đành phải bĩu môi hành lễ vội vàng lui xuống làm theo. Thất gia và lục nương tử vậy mà đánh đố, khi dễ hắn đọc sách không đủ nhiều... Lúc này, ngay cả hắn, hắn cũng không tin giữa bọn họ không có cẩu thả!
Thấy Tịch Thiện ra cửa, Ngọc Hành tạm dừng, tiếp theo nói: "Vân Lưu, lần này phải ấm ức nàng đợi ở núi Tử Hà mấy ngày."
Dưới chân núi có đạo nhân tránh trong tối, còn có thích khách giết người ngay cả phủ Mục Vương cũng dám xâm nhập. Nếu để Quý Vân Lưu về Quý phủ, hắn căn bản không yên lòng được. Trong núi Tử Hà có Tần vũ nhân, còn có hoa la dơn và năm trăm Ngự lâm quân canh giữ do Hoàng Đế phái tới. Trước khi diệt trừ đạo nhân kia, đây là nơi thích hợp nhất.
Trong mắt Ngọc Hành tất cả đều là ý sợ nàng ấm ức, Quý Vân Lưu gấp thư lại rồi đưa qua, ngoài miệng cười: "Núi Tử Hà linh khí dư thừa, ta hiện tại không thể làm pháp, tự nhiên là đợi ở đây an toàn hơn, Thất gia chàng yên tâm đi." Nàng đi qua vài bước ghé sát vào, thần bí nói: "Ta nhất định tu thân dưỡng tính, ăn chay cai thịt!"
Ngọc Hành: ...
Thất hoàng tử và lục nương tử biết nhau đã lâu, nhiều lần trải qua sinh tử, thật đúng là tâm ý tương thông. Lời ý có điều chỉ như vậy, làm Ngọc Thất bỗng nhiên nghĩ đến giấc mộng xuân mấy đêm trước.
Quý Vân Lưu nhiều ngày qua mỗi ngày đều uống một chén xương hầm lớn... Hắn cũng chưa từng hỏi xem sau khi nàng dùng canh kia có phải nằm mơ giống mình hay không.
Thanh lãnh nội liễm như Mục Vương điện hạ, ở trước mặt Cửu Nương nên không đảm đương nổi tuỳ tiện phong lưu như tài xế già Quý Vân Lưu. Có điều trong lòng hắn vì lời này như bị lông chim vỗ ngứa, cầm lòng không đậu khẽ chạm vào bên môi nàng cực nhẹ đáp một câu: "Ừm, trở về ta đưa nàng đi uống canh xương hầm."
Dung nhan anh tuấn cùng cái chớp mắt như sao trời cuối cùng kia lập tức làm lục nương tử hoảng thần.
Sau khi Mục Vương rời đi, Cửu Nương nhìn lục nương tử dùng khăn che chặt mũi, không khỏi vô cùng lo lắng vội vàng đón lên: "Cô nương, người làm sao vậy? Là có chỗ nào không thoải mái?"
Lục nương tử miêu tả tình trạng thân thể của nàng giờ phút này: "Thân thể mềm mại, tứ chi vô lực, tim đập nhanh, lồng ngực nóng bừng, trong mũi hình như có chất lỏng sắp chảy ra..." Thật sự rất đẹp rất đẹp trai...
Cửu Nương: ...
Là bệnh nan y, không cứu được rồi!
....
Thất hoàng tử một đường xuống núi. Hôm sau, hắn ăn mặc chỉnh tề, cưỡi ngựa tiến cung vào triều sớm. Khi lâm triều, chúng thần đối với việc Mục Vương hoàn hảo không tổn hao gì vào triều sớm cũng là có người vui mừng có người sầu.
Hoàng Đế nhìn Mục vương từ núi Tử Hà xuống, tinh thần không tồi, lấy dáng vẻ cha với con, quân với thần hỏi một câu tình hình gần đây của hắn.
Thất hoàng tử nâng tráp đã chuẩn bị xong, từ trong chúng quần thần bước ra khỏi hàng, tại điện Kim Loan quỳ thẳng xuống: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần vì việc thích khách tuỳ ý xâm nhập phủ Mục Vương, trong lòng lo lắng, liền suốt đêm khởi hành đến núi Tử Hà. Nhi thần ngoài Quan Tinh Đài đau khổ cầu mấy ngày, từ chỗ Tần vũ nhân cầu một lá bùa bình an, vốn định sau khi Tần vũ nhân làm pháp thêm vào, dâng cho phụ hoàng làm thọ lễ, không ngờ ở núi Tử Hà lại nghe được lời đồn đãi vớ vẩn làm người không thể tưởng tượng được như thế. Nhi thần trong lòng ưu tư, vì thế suốt đêm qua xuống núi, còn xin phụ hoàng tra rõ rốt cuộc là ai ở kinh thành tản ra lời đồn đãi vớ vẩn như thế!"
Cảnh Vương vừa nghe Ngọc Hành bởi vì việc này còn muốn cáo trạng ghê tởm người, cầm ngọc bài trong tay, cũng bước ra vài bước: "Phụ hoàng, chuyện này vốn chính là một ít bá tránh vô tri trong kinh tán gẫu nơi trà nước mà thôi. Nếu sai quan phủ coi trọng chuyện này điều tra rõ, không phải có vẻ càng thêm chứng thực việc Mục Vương và Quý lục nương tử đến núi Tử Hà làm việc cẩu thả? Nhi thần cảm thấy ngược lại không thể tra rõ, thời gian trôi qua, lời đồn sẽ tự tắt."
Ngọc Hành quay đầu nhìn Ngọc Lâm, cười lạnh một tiếng: "Nhị ca, chẳng lẽ nhị ca không biết ngày đó phủ Mục Vương ta có thích khách, ta suốt đêm lên núi Tử Hà... Chuyện này ngoại trừ người trong phủ của ta cũng chỉ có thích khách biết được hay sao? Phụ hoàng thiên uy anh minh, trong triều chư vị đại nhân càng trung thành và tận tâm. Nhưng chuyện này ít ngày sau lại bị truyền ra ngoài, còn bị truyền thành ta và Quý lục nương tử lên núi Tử Hà làm việc cẩu thả... Chỉ sợ sau lưng chuyện này không đơn giản như vậy. Không chừng chính là phản tặc vì dao động lòng người triều ta mà bố trí một cái bẫy!"
Thất hoàng tử nói có sách mách có chứng như vậy, một câu đầy rẫy nhiệt huyết làm đại thần ở đây lần lượt cả kinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.