Chương trước
Chương sau

Ngọc Hành bế ngang Quý Lục lên, nhìn chằm chằm trắc điện đã sụp đổ, vẻ mặt chẳng những khiêm khắc mà trong mắt còn toát ra sát khí. Hắn hối hận, hối hận vì giúp Đại Lý Tự tra án mà để Quý Vân Lưu tới đây, bị đạo pháp của yêu đạo kia thương tổn. Toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Mục Vương đều đau đớn: "Không cần, lục nương tử là bị đạo pháp gây thương tích, bổn vương sẽ đưa nàng về phủ trước. Cáo từ."
Trên mặt Thất hoàng tử tối tăm, giọng nói lại bình tĩnh. Đại Lý Tự Khanh ngập ngừng, do dự muốn khuyên nhưng thấy Mục Vương đã ôm người xoay lưng cất bước, nên lập tức không dám khuyên nữa, tiến lên đi theo nói: "Vậy, vậy hạ quan sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa... Điện hạ yên tâm, hạ quan lập tức tiến cung cấp báo việc trong kinh có đạo nhân sử dụng tà pháp cho thánh thượng! Trên dưới Đại Lý Tự nhất định bắt được hung thủ phía sau màn, trả lại công bằng cho lục nương tử!"
.......
Phía sau chậu nước, nhìn Trương Thư Mẫn nằm trong một góc trắc điện Đại Lý Tự không hề nhúc nhích, lão giả áo đen cười ha hả ra tiếng. Ông ta thu đạo pháp, đốt bùa, tâm tình sung sướng sai người hầu thu dọn tàn cục nơi này.
Người trung niên đứng một bên quan sát toàn bộ quá trình, thấy lão giả thua đạo pháp còn vui vẻ như thế, cả gan hỏi: "Sư công, ngài cười cái gì?"
"Con nhóc vừa rồi." Lão giả chỉ vào chậu nước người hầu bưng trên tay nói, "Bất luận dùng thủ đoạn thế nào, đều phải bắt nó lại đây cho bổn toạ! Bổn toạ muốn người sống, sống sờ sờ!"
"Quốc sư." Thủ lĩnh thị vệ một bên hơi khó xử, "Tiểu nương tử này hiện giờ ở Đại Lý Tự, dù cho đi ra ngoài, chỉ sợ cũng là đến phủ Mục Vương. Nghe nói, Mục Vương Đại Chiêu đối xử với vị hôn thê vô cùng tốt, nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Hiện giờ, phủ Kỳ Vương đã lộ sơ hở, đang ở nơi đầu sóng ngọn gió... Người của chúng ta chỉ sợ không dễ vận chuyển nàng ra khỏi kinh thành..."
"Bổn toạ mặc kệ các ngươi sử dụng phương pháp nào, nhất định phải bắt người về đây cho ta, còn là người sống!" Lão giả vung tay lên, không cho phép hai lời, bảo mọi người lui ra ngoài.
"Sư công." Sau khi thị vệ lui ra ngoài, người trung niên lại lần nữa cả gan đặt câu hỏi, "Con nhóc kia ngoại trừ đạo pháp cực cao, còn có chỗ gì đặc biệt sao ạ? Hạo Nhi thấy ngài có vẻ vô cùng thích nàng ta..."
"Ồ? Ngươi nhìn ra đạo pháp nàng ta cực cao?"
Vương Hạo nói: "Con nhóc này khi kết ấn, động tác tay mềm nhẹ mơ hồ, linh lực đạo pháp lại mạnh mẽ sắc bén bá đạo, xem ra bản lĩnh không cạn, không phải đạo nhân bình thường."
"Ừm." Lão giả rất vừa lòng lời bình luận này của Vương Hạo, vì thế càng giải thích tỉ mỉ kỹ cho hắn, "Người chết không thể sống lại, ngươi có biết điều này?"
"Tự nhiên biết ạ." Vương Hạo gật đầu: "Thiên Đạo có pháp tắc, người quỷ khác đường. Một người nếu đã hết dương thọ, ngay cả thần tiên cũng không thể tục mệnh mà đưa người chết trở về nhân gian."
"Không sai." Lão giả đáp, "Chẳng qua, con nhóc kia lại là hồn phách trở về nhân gian!"
"Cái gì!" Vương Hạo bị lời này doạ sợ tới mức lui liền mấy bước. Ngón tay hắn run rẩy nói: "Sư công, chuyện này là thật sao? Thế gian thật sự có hồn phách có thể trở về dương gian? Người chết thật sự có thể sống lại?"
"Hồn phách của nàng ta có đến từ địa phủ hay không, bổn toạ không biết." Trong mắt lão giả toả ra ánh vàng, "Nhưng tướng mạo cốt cách nàng ta lại cực kỳ không tương xứng với bát tự! Rõ ràng là thân thể này vốn không phải thuộc sở hữu của nàng ta!"
"Sư công." Vương Hạo càng giật mình, "Hôm qua, khi Sở Thôi Nguyên viết bát tự, chỉ viết một nửa..."
"Khi đó, bổn toạ đúng lúc nhìn thấy một kiếp nạn lớn trên bát tự kia. Đúng là tử kiếp này khiến bổn toạ xem nhẹ sự dị thường của Sở Thôi Nguyên, làm hắn lừa bổn toạ một ván. Bằng không, con nhóc kia hôm nay không chạy được!" Lão giả phẫn hận hai tiếng, nghĩ đến Quý Lục, giọng điệu lại trở nên nhu hoà, "Có điều, đúng là vì Sở Thôi Nguyên thà chết không nói nên bổn toạ mới đặc biệt lưu ý tướng mạo Quý Lục này. Ha ha, quả nhiên..."
Trong lòng Vương Hạo run lên, tay run, ngay cả toàn thân cũng run rẩy. Sư công ông ta tuổi đã cao, mặc dù biết thuật đạo pháp nhưng chung quy khó thoát nổi luân hồi. Hai mươi năm qua, bọn họ trăm cay ngàn đắng tìm kiếm khắp cả nước, rốt cuộc tìm được một gốc linh vật cây hoè. Nhưng vì linh vật còn chưa mở thần thức, nên bọn họ phải cổ động toàn hộ thôn dân thôn Giang Hạ ngày ngày quỳ lạy dâng hương. Bọn họ đợi ước chừng hai mươi năm nhưng vẫn không đợi được linh vật mở thần thức. Mà một năm này lại gặp phải khô hạn hiếm có, sợ có vạn nhất, bọn họ đành phải trực tiếp mượn sinh cơ từ cây hoè không có linh thức.
Đạo nhân áo đen giờ phút này cũng nghĩ đến chuyện Giang Hạ: "Hạo nhi, chúng ta đau khổ chờ đợi hai mươi năm, chỉ vì đổi được ba năm thọ mệnh cho bổn toạ. Dù cho bổn toạ có được ba năm thọ mệnh, nhưng vẫn phải sử dụng thân thể tuổi già như thế..." Tay phải ông ta nắm thành quyền, nhìn chằm chằm nếp nhăn trên khớp xương, "Nhưng chỉ cần có thể thần hồn xuất khiếu, thì bổn toạ sẽ có thể đổi một thân thể, hưởng thọ mệnh dương gian..."
Vương Hạo lập tức vén áo choàng, quỳ xuống: "Hư Không chân nhân, thọ cùng trời đất!"
"Ha ha ha!" Đạo nhân áo đen cười đến vui sướng đầm đìa, "Chỉ cần biết được bí mật của con nhóc kia, thì bổn toạ có thể trường sinh bất lão, bất tử! Hạo nhi, chỉ cần bổn toạ đại công cáo thành, bổn toạ sẽ cho ngươi theo bổn toạ trường sinh bất tử!"
"Đa tạ Hư Không chân nhân!"
......
Thất hoàng tử ôm lục nương tử ngồi trong xe ngựa. Trước khi lên xe, hắn dặn dò Cửu Nương về Quý phủ lấy hoa la dơn, lại sai Tịch Thiện đến Thái Y Viện mời Trương Thái y.
Hắn đã xem xét trên người Quý Vân Lưu, không có ngoại thương. Người bị đạo pháp đả thương như vậy, hắn thật sự không biết nên cứu trị thế nào. Sau khi đạo nhân trong kinh thành bị Thái Tử đuổi đi, muốn tìm một đạo nhân hỏi một câu cũng không có. Bởi vậy, điều đầu tiên Mục Vương nghĩ đến chính là linh vật hoa la dơn.
Cửu Nương quất roi cũng là quất đến ngựa chạy như bay. Vào phủ, nàng ôm hoa la dơn, tính toán thẳng đến phủ Mục Vương. Nhưng nàng ấy vừa ra đến cửa Đông sương phòng thì đã thấy đại phu nhân Trần thị đứng dưới hành lang, xem bộ dáng cũng là vừa theo đến.
"Đại phu nhân." Cửu Nương trong lòng nôn nóng nhưng vẫn bình tĩnh hành lễ như cũ.
"Cửu Nương, ngươi nói thật với ta." Trần thị chỉ mặc áo khoác, ngay cả lò sưởi tay cũng không có, đứng ngoài phòng thế nhưng cũng không cảm thấy lạnh. Bà tiến lên vài bước, nói: "Mỗi lần lục tỷ nhi đi Thẩm phủ, ta luôn cảm thấy các ngươi có việc gạt ta. Lần này đi Thẩm phủ, ngươi lại về ôm hoa đi là vì chuyện gì? Lục tỷ nhi lần này lẽ nào lại bệnh hơn hai tháng giống như lần trước?"
Năm lần bảy lượt Quý Vân Lưu đi Thẩm phủ hoặc lấy Thẩm phủ làm cớ xác thật đều xảy ra chuyện. Cửu Nương biết Trần thị lo lắng cũng là bên trong tình lý. Nàng thấy Trần thị một đường lại đây, trên tóc đọng sương, mặt cũng trắng xanh, bèn ôm hoa la dơn quỳ xuống: "Đại phu nhân, nô tỳ không bảo vệ tốt cho cô nương, còn xin đại phu nhân để nô tỳ đưa hoa qua cho cô nương trước rồi sẽ trở về lãnh phạt!"
Trần thị kinh ngạc lùi một bước, rồi lại đi lên vài bước, cầm lấy tay Cửu Nương: "Lục tỷ nhi rốt cuộc làm sao?"
"Cô nương bị thương..." Cửu Nương nghĩ kỹ. Dù cho lục nương tử trở về, sợ rằng vẫn phải cáo ốm với Trần thị. Chuyện lần này có lẽ còn nghiêm trọng hơn việc tránh thiên kiếp lần trước. Nếu không có Trần thị giúp đỡ lừa dối, họ sẽ không thể gạt được những người khác trong Quý phủ, hoặc còn khiến mọi người trong kinh thành đều biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.