Quý Vân Lưu thấy Trương Thư Mẫn hít vào một hơi, trực tiếp đánh đạo phù trên tay ra. Ngón tay nàng không ngừng, vừa đọc chú ngữ, vừa bắt đầu vẽ bùa...
Thân thể Trương Thư Mẫn bạo trướng chính là vì muốn dùng sức phá dây thừng. Hai tay hắn dùng nội lực "Roẹt" một tiếng, mới vừa phá một sợi dây thừng, giương mắt liền thấy Trấn Hồn Phù của Quý Vân Lưu đã bay tới trước mặt.
Trương Thư Mẫn cười lạnh một tiếng, không né không tránh, mở to miệng, ngậm lấy Trấn Hồn Phù, lại hít vào một hơi. "Roẹt" "Roẹt" "Roẹt" vài cái, phá nát toàn bộ dây thừng trên người: "Trấn Hồn Phù cỏn con cũng muốn cố định bổn toạ hay sao?"
Đại Lý Tự Thừa và Tịch Thiện trước đó đã cùng tóm chặt dây thừng để phòng ngừa Trương Thư Mẫn nhúc nhích. Lúc này, dây thừng đột nhiên nứt toạc, khiến mấy người trực tiếp bị quăng mạnh ra ngoài.
"Quỷ này lợi hại như thế, Diêm Vương địa phủ còn mặc kệ?"
"Án của Đại Lý Tự vụ sau còn khó hơn vụ trước, trong lòng ta thật sự lo lắng cho mạng nhỏ của ta..."
Đại Lý Tự Thừa nhìn quen sinh tử, tính tình cẩu thả quen, lúc này té ngã như chó ăn cứt, chuyện đầu tiên sau khi bò dậy lại là giương mồm mắng to.
Trương Thư Mẫn vừa mới há mồm muốn nói, bụng đột nhiên "Oanh" một tiếng nổ tung. Cả người hắn bị lực lượng này đánh bay, bắn tung ra ngoài, đâm rất mạnh lên tường.
"Không cần đứng ngây ra đó." Ngọc Hành ở bên cạnh thấy Đại Lý Tự Thừa và Trần Đức Dục đang vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075398/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.