Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy trên nền tuyết, Trương Thư Mẫn cả khuôn mặt đều đã biến thành màu than đen nhánh, miệng lại đỏ thắm giống như đang ngậm một miệng máu tươi, toàn bộ hai mắt phần lớn chỉ còn lại tròng trắng, vô cùng khủng bố.
Nếu không phải người của Đại Lý Tự quen nhìn cảnh khổ hình và máu tanh, lúc này quả thật sẽ bị cảnh Trương Thư Mẫn đột nhiên ngồi dậy, há mồm liền phun ra chuyện ma quỷ doạ chảy nước tiểu!
"Người này đã ăn cái gì, vì sao bỗng nhiên thành như vậy?"
"Có phải trúng tà hay không?"
"Như vậy còn bắt giữ hay không?"
"Bắt chứ, không bắt chờ bị Trần đại nhân phạt bổng lộc sao! Có gì mà sợ. Dù là quỷ, Đại Lý Tự chúng ta một thân chính khí, chẳng lẽ còn sợ ma quỷ hay sao!"
Nói đến việc Đại Lý Tự phạt bổng lộc, thật là một loại khổ hình, so với đi bắt quỷ còn tàn nhẫn hơn. Chỉ cần đang ở Đại Lý Tự, không người không căm hận muốn chết với loại khổ hình khác người này của Trần đại nhân.
Tịch Thiện cũng bị dáng vẻ này của Trương Thư Mẫn doạ hoảng. Mắt thấy hai vị Đại Lý Tự Thừa rút dây thừng ra, vừa nói vừa đi về phía trước, còn tính toán bắt người, trong lòng không khỏi thầm giật mình. Xem ra, Trần đại nhân nhìn người không tốt thế nào, nhưng ở việc quản lý Đại Lý Tự, xác thật có cách cai quản thuộc hạ.
"Đừng động đến hắn!" Đại Lý Tự Thừa đang tròng dây thừng lên người Trương Thư Mẫn, một tiếng nữ tử khẽ kêu. Mấy người ở cửa nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Cửu Nương mặc áo choàng cưỡi ngựa, dáng vẻ anh tuấn đi đến.
Cửu Nương giục ngựa ngừng trước phủ Mục Vương, nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa: "Không thể động vào hắn, hắn có nước sát khí..."
"Nước sát khí?" Mấy người hai mặt nhìn nhau, "Đây là thứ gì?"
Tịch Thiện thấy Cửu Nương, lập tức vài bước đi qua, liền biết được mục đích nàng ấy tới nơi này: "Lục nương tử bảo cô đến đây?"
"Ừm." Cửu Nương nói với hắn, "Lục nương tử từ trên người Cảnh Vương tóm được một đám khí đen. Lục nương tử nói đó là một đám sát khí, tạo thành từ oán khí người chết oan. Nếu bị tạt trúng, trên người sẽ nhiễm sát khí, vận số suy yếu, còn sẽ có tai ương thấy máu!"
Hai vị Đại Lý Tự Thừa kia lập tức thu tay, một người khác chỉ vào Trương Thư Mẫn, run một tiếng nói: "Vị... Muội muội này, cô nương nhà cô có nói, nước này nếu hắt lên người hung thủ thì sẽ thế nào không?" Tai ương thấy máu hắn ngược lại không sợ, nhưng nếu vận số suy yếu, có phải bổng lộc sẽ càng ít hay không!
Cửu Nương lúc này mới quay đầu xem Trương Thư Mẫn.
Ối!
Trương Thư Mẫn bộ dáng quỷ này cũng doạ Cửu Nương sốc: "Hắn, nước trong tay hắn đã tạt ra?"
Mọi người gật đầu.
"Sau khi hắn bị nước trong tay mình tạt trúng thì thành bộ dáng này?"
Mọi người lại gật đầu.
Cửu Nương nghi hoặc: "Nhưng mà hôm qua khi lục nương tử làm pháp, nhìn thấy Cảnh Vương không phải đen nhánh như than..."
"Hôm qua lục nương tử đã làm gì?" Cửu Nương đang hồi ức, phía sau nàng vang lên một giọng nói uy nghiêm tức giận.
Một câu này tựa như tiếng sấm giữa ban ngày, đánh ra ba hồn bảy phách của Cửu Nương. Sắc mặt nàng nháy mắt liền trắng toát, một cú xoay người hai đầu gối vô thức liền quỳ xuống.
Quá thảm! Câu "hố cha" cô nương thường nói vậy mà bị nàng làm rồi, nàng hôm nay thế mà "hố chủ tử"! Đợi chút nữa trở về nên giải thích với cô nương thế nào? Hay là đợi chút thì nàng đã không còn mạng trở về giải thích?
"Mục Vương điện hạ..."
"Thất gia..."
Người ngoài cửa lại hành lễ lần nữa với người lúc này vừa trở ra để xem xét tình hình sau khi nghe hạ nhân đi vào bẩm báo Trương Thư Mẫn không ổn.
Trương Thư Mẫn đen nhánh như than ngồi trên nền tuyết, "Hô hô hô" vừa cười vừa khóc như cũ, đầu óc choáng váng còn nhớ mãi không quên chính mình chết thật thảm. Bên ngoài phủ Mục Vương phủ đầy hoa tuyết trắng lại đang diễn ra một tình cảnh quỷ dị.
Ánh mắt Ngọc Hành ngừng trên mặt Trương Thư Mẫn, nhìn trong chốc lát, rồi sau đó cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm Cửu Nương: "Ngươi đứng lên vào phủ trả lời!"
Đại Lý Tự Khanh chỉ vào hai gã Đại Lý Tự Thừa, giọng nói leng keng đầy sức lực: "Các ngươi thất thần làm gì, là người cũng được là quỷ... Dù là quỷ cũng phải trói lại cho bản quan, điều tra theo quy định!"
Quỷ từ địa phủ lên nhân gian thì cũng phải tuân thủ luật pháp nhân gian! Lấy uy danh của Đại Lý Tự hắn, ngay cả quỷ thần cũng phải kính trọng tránh xa!
Trần đại nhân hạ lệnh, Đại Lý Tự Thừa nào dám không nghe. Cửu Nương nói đụng vào nước thì sẽ xui xẻo mà thôi, vậy dùng dây thừng, toàn bộ quá trình không đụng vào người hoặc quỷ này là được. Việc này cũng không có gì khó. Rất nhanh, Trương Thư Mẫn liền bị trói gô lại.
Trương Thư Mẫn lúc này dường như lại biến từ quỷ về lại người, nhìn chính mình bị trói chặt, hét lớn: "Các ngươi thế nhưng đối đãi với ta như vậy! Các ngươi sẽ gặp báo ứng! Con ta bị người hại chết, là bị Cảnh Vương và Mục Vương oan uổng mà chết! Các ngươi lại trói ta... Tất cả các ngươi đều phải xuống địa ngục!"
La hét xong lời hung tợn, hắn bỗng nhiên lại hô hô hô phun ra lời "Ta chết thật thảm".
Đại Lý Tự Thừa lôi kéo gã không biết là người hay quỷ này, nhìn về phía Trần Đức Dục, thần sắc có chút kỳ quái: "Đại nhân, cứ như vậy kéo về Đại Lý Tự sao ạ?" Cứ như vậy lôi kéo một đường, thật đúng là rất doạ người...
"Mang vào trong phủ trước đi." Ngọc Hành vào cửa trước, đầu cũng không quay lại phân phó một câu.
"Đúng đúng, trước mang vào phủ Mục Vương!" Trần Đức Dục là người nghe tiếng đoán ý, thấy Mục Vương dường như có biện pháp biết được đây là người hay quỷ, trực tiếp cho Đại Lý Tự Thừa kéo Trương Thư Mẫn vào bãi đất trống trong phủ Mục Vương chờ.
Cửu Nương cúi đầu theo Mục Vương vào sảnh chính. Sau khi vẫy lui tất cả thị vệ, Ngọc Hành hỏi nàng ấy: "Lục nương tử khi nào thi pháp?"
"Bẩm điện hạ, là hôm qua." Nếu đã hố chủ, vậy hố đến cùng đi! Cửu Nương không chút qua loa trả lời: "Lục nương tử buổi trưa hôm qua đã dựng đàn thi pháp."
"Lần trước, bổn vương dặn dò ngươi thế nào?" Vẻ mặt Thất hoàng tử nghiêm khắc, "Lục nương tử nếu có chuyện gì, ngươi lại giải thích thế nào với bổn vương?!"
Cửu Nương ở bên người lục nương tử lâu rồi, coi như được nửa chân truyền của nàng, cũng có thể dỗ Thất hoàng tử qua cơn. Vì dập tắt lửa giận của Thất hoàng tử, Cửu Nương trực tiếp quỳ sát đất dập đầu nói: "Bẩm điện hạ, lục nương tử nói khí đen trên người Cảnh Vương ước chừng là vì trúng đạo pháp. Mà người hoài nghi hạ tà pháp cho Cảnh Vương chính là đồng loã của đạo nhân làm pháp với điện hạ ngài! Lục nương tử lo lắng cho an nguy của điện hạ, không nghe thuộc hạ khuyên bảo, khăng khăng làm pháp, thuộc hạ không có cách nào... Thuộc hạ phụ điện hạ gửi gắm, nguyện nhận bất luận trách phạt gì!"
Đại pháp dời mục tiêu của Cửu Nương quả nhiên làm trong lòng Thất hoàng tử dâng lên một luồng ấm áp. Một lòng dường như lơ lửng trên mây, lửa giận trên mặt toàn bộ được dập tắt.
Người nọ vì chính mình mà không màng an nguy bản thân, không màng trời phạt, hắn sao có thể đành lòng trách cứ nàng. Suy bụng ta ra bụng người, nếu người nọ gặp được hiểm cảnh, chính hắn chỉ sợ cũng sẽ hành động như vậy.
Nhưng mà... Không đành lòng trách cứ người nọ nhưng cảnh cáo tỳ nữ của nàng vẫn cần thiết, bằng không uy nghiêm của một vị Vương gia đường đường như hắn ở đâu!
.....
Trần Đức Dục đợi ở sảnh hồi lâu, thấy Mục Vương rốt cuộc từ bên trong ra tới, vội vàng nghênh đón hỏi thăm, lục nương tử Quý phủ có biết Trương Thư Mẫn là trúng tà gì hay không.
Mục Vương ra khỏi sảnh, đứng phía trước Trương Thư Mẫn, nhìn hắn "hô hô hô" một chốc kêu to một hồi khóc lớn, nghi hoặc hỏi một câu: "Trương nhị lang, có phải là ngươi?"
Lời này của Ngọc Hành vừa thốt ra, mọi người xung quanh vào ban ngày ban mặt thế nhưng một lòng đều nhấc lên, nghẹn họng trân trối nhìn Trương Thư Mẫn.
Thế gian này thật sự có quỷ sao?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.