Trần Đức Dục nhìn Hoàng Đế trầm tư, không dám quấy rầy. Hoàng Đế suy nghĩ một lát, đứng lên, khoanh tay lại đi tới sau bàn: "Ngươi lui xuống trước đi." Khi Đại Lý Tự Khanh rời khỏi, lại nghe thấy Hoàng Đế phân phó thái giám bên cạnh: "Truyền Tần tướng và Thẩm Chiêm sĩ lại đây gặp trẫm." Trần đại nhân nhấc vạt áo, một đường chạy chậm ra khỏi hoàng cung. Khi đến cửa lớn đại điện trắc viện đằng trước, ông ta bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn bậc thang bạch ngọc cao cao kia một cái. Giữa bậc thang bạch ngọc là một khối đá bạch ngọc long bài, thần long trên đá bạch ngọc vẫn luôn hướng về phía trước bay vút lên, thẳng đến cửa điện Cần Miễn nơi Hoàng Đế lâm triều sớm. Điện Cần Miễn rộng lớn uy nghiêm, làm người cảm thấy nghiêm trang kính trọng. "Đại nhân?" Thái giám dẫn đường cho Trần Đức Dục thấy ông ta đột nhiên dừng lại, hồi lâu không đi, kỳ quái hỏi một câu. Trần Đức Dục thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước. Ông ta duỗi tay đẩy chiếc dù giấy mà thái giám che trên đỉnh đầu mình, đón tuyết lớn, nhìn không trung, bất giác nói một câu: "Trời, sắp thay đổi rồi..." Trần đại nhân tự nhận là tận tuỵ vì nước, chưa từng hai lòng. Hiện giờ đoán được tính toán trong lòng Hoàng Đế, ra khỏi cung, nửa khắc cũng không ngừng, chạy thẳng đến phủ Mục Vương cầu kiến. Nịnh nọt phải đúng chỗ thì mới gọi là nịnh nọt. Trước nay chỉ có người nhớ rõ đưa than ngày tuyết, nhưng không ai nhớ rõ dệt hoa trên gấm! Tới nơi cách phủ Mục Vương không xa, từ xa, Trần Đức Dục ở trong xe ngựa thấy Mục Vương xong việc cưỡi ngựa trở về. Trong lòng ông ta vui vẻ, vội vàng phân phó gã sai vặt đánh xe nhanh chút... Đến gần chút, ông ta lại chợt thấy Trương Thư Mẫn, người đã từng là Đại Lý Tự Thiếu Khanh. "Hắn đến phủ Mục Vương làm gì? Hắn hiện giờ không phải nên trốn thật xa sao? Không biết phủ Thuận Thiên hiện giờ đang truy bắt hắn sao?" Trần Đức Dục lầm bầm. Từ sau khi Thái Tử điều tra rõ việc đình Sương Mù, giam giữ Trương nhị lang, Trương Thư Mẫn liền bị cách chức. Sau đó, nhà lao Đại Lý Tự để hai phạm nhân trốn thoát, trong đó có Trương Nguyên Hủ, ngay cả Trần Đức Dục cũng vì thất trách bị phạt hai tháng bổng lộc. Khi ông ta điều tra vụ án này còn từng hoài nghi gã Trương Thư Mẫn, người đã từng là Đại Lý Tự Thiếu Khanh này. "Lão gia, nhìn bộ dáng của Trương đại nhân, hình như là đang chuyên môn đợi Mục Vương điện hạ..." Gã sai vặt đánh xe nhìn phía trước, không khỏi nói một câu. Lúc này, đang xuống ngựa đi vào vương phủ, Ngọc Hành cũng nhìn thấy Trương Thư Mẫn. "Thất gia," Tịch Thiện thấy người đi tới, vài bước vọt tới phía trước Ngọc Hành, "Người tới dường như không có ý tốt..." "Mục Vương điện hạ!" Cả người Trương Thư Mẫn tựa hồ già đi mười tuổi. Thái dương hắn trắng bệch, kéo áo choàng lại từ bên kia tuyết trắng đi tới. Vừa lại đây, hắn đã quỳ trên mặt đất thất thanh khóc rống: "Điện hạ, xin ngài làm chủ cho tiểu dân... Xin ngài giúp tiểu dân..." Tịch Thiện không tránh ra, đôi tay mở ra cản Trương Thư Mẫn lại, phòng ngừa hắn động thủ: "Trương Thư Mẫn, nếu ngươi có oan có oán, tự nhiên nên đi tìm phủ Thuận Thiên hoặc Đại Lý Tự, mà không phải là quỳ gối trước cửa phủ Mục Vương." Ngọc Hành nhìn chăm chú vào bộ dáng quỳ gối xin giúp đỡ của Trương Thư Mẫn, ánh mắt vừa chạm vào ánh mắt hắn, nói: "Trương đại gia, tuy miệng ngươi nói muốn tìm ta trợ giúp, trong mắt lại là một bộ ôm hận. Nếu tâm không cam tình không nguyện, làm như thế là có tính toán gì?" Sắc mặt Trương Thư Mẫn từ trắng phiếm xanh, khoé môi cũng run run. Hắn không biết thằng nhãi mới qua mười sáu này thế nhưng lợi hại như thế, một chốc đã vạch trần hắn. Giờ phút này hắn đã bị vạch trần, cũng bất chấp nhiều lời, chợt đứng lên, kéo túi nước bên hông xuống liền lạnh lùng nói: "Hủ ca nhi nhà ta đã chết! Nó đã chết, chết không nhắm mắt như vậy... Chính là các ngươi oan uổng nó..." Hắn vừa nói liền rút đồ nhét miệng túi nước ra, muốn tạt nước chứa sát khí bên trong về phía Tịch Thiện và Ngọc Hành. "Bắt lấy hắn, bắt lấy hắn..." Đầu kia, Đại Lý Tự Khanh kêu gọi Đại Lý Tự Thừa theo phía sau. Trong lòng ông ta nhấc cao tới cổ họng, sợ Thất hoàng tử có gì ngoài ý muốn. Lần trước, người này tạt nước lên người Cảnh Vương liền chạy, gã sai vặt phủ Cảnh Vương đến phủ Thuận Thiên báo án, Phủ Doãn Thuận Thiên Phủ còn vì không điều tra ra người này, tới Đại Lý Tự dò hỏi một phen. Giờ phút này thấy Trương Thư Mẫn trò cũ làm lại, Trần Đức Dục cũng nhìn ra không thích hợp. Nào có chuyện vừa gặp người đã tạt nước, không phải họ Trần bị thần kinh thì chính là nước này có vấn đề! Dù đời trước ngắn ngủi, Thất hoàng tử đã xông qua vô số lần sóng gió, trải qua nhiều đại nạn sống chết, một đời này đối với người đối với chuyện đều vô cùng cẩn thận. Không phải người quen thuộc, tuyệt sẽ không để người này đến gần. Hiện giờ, mắt thấy Trương Thư Mẫn rút túi nước ra, bước chân hắn trực tiếp xoay tròn, lui liên tiếp mấy bước. Tịch Thiện ở phía trước Ngọc Hành, thấy nước trong túi sắp văng ra, ngã người về sau, chân dài đá lên, vô cùng nhanh chóng trực tiếp đá cả người Trương Thư Mẫn đảo về sau. Hắn cũng là hè luyện tam phục, đông luyện tam cửu*, quyền không rời tay, khúc không rời miệng, là người có bản lĩnh thật, cũng không thể coi thường hắn! *"Tam cửu" là chỉ chín ngày thứ 3 sau Lập đông (9 x 9 = 81 ngày gọi là cửu cửu) vào khoảng trung hoặc hạ tuần tháng giêng. "Tam phục" là chỉ Sơ phục (ngày Canh thứ ba sau ngày Hạ chí) Trung phục là ngày Canh thứ tư sau ngày Hạ chí và Mạt phục (ngày Canh thứ nhất sau ngày Lập thu) vào khoảng trung tuần tháng 7 đến trung tuần tháng 8. Trung Quốc có câu ngạn ngữ: "Lạnh nhất tam cửu, nóng nhất tam phục" để thể hiện quy luật nóng lạnh trong một năm. (Nguồn: vi.kipkis.com) Trương Thư Mẫn chỉ là một người bình thường, chịu một lực mạnh nên ngã trên mặt đất. Túi nước trong tay bay lên, lại "Ào" một tiếng thẳng tắp rơi xuống, đổ trên đỉnh đầu hắn. Nước bên trong chảy ra nháy mắt ướt đẫm cả khuôn mặt hắn. Nước sát khí lạnh lẽo như cốt có thể thấm vào tận xương người. Ngọc Hành nhìn Trương Thư Mẫn sau khi bị ướt cả khuôn mặt, liền quay cuồng trên mặt đất, vỗ lên tuyết dày thất thanh khóc rống: "Hủ ca nhi đã chết... Hủ ca nhi của ta đã chết..." "Mục Vương điện hạ, Mục Vương điện hạ..." Trần Đức Dục còn chưa chờ gã sai vặt đặt xong bậc thang thì đã lăn nhanh xuống xe ngựa, nhấc theo vạt áo chịu tuyết xối xông tới, "Ngài không sao chứ?" Ôi ôi, Hoàng Thượng tương lai của ta, nếu hiện tại ngài có bất trắc gì, sau này ta nên giải thích với lê dân bá tánh thiên hạ như thế nào đây! "Trần đại nhân?" Ngọc Hành thấy Đại Lý Tự Khanh, ánh mắt giật giật: "Trần đại nhân là cố ý tới tìm bổn vương?" "Bắt điêu dân liên tiếp mạo phạm Vương gia hoàng gia này lại cho bản quan, giao cho phủ Thuận Thiên. Nói cho Phủ Doãn Thuận Thiên Phủ, cần phải nghiêm trị loại điêu dân luôn muốn hại Vương gia hoàng gia này!" Đại Lý Tự Khanh lạnh giọng phân phó thuộc hạ, rồi mới xoay người, hoà ái thân thiện, cung kính chắp tay thi lễ nói, "Mục Vương điện hạ, hạ quan quản chế cấp dưới không nghiêm, khiến điện hạ sợ hãi... Hạ quan hôm nay tới tìm điện hạ xác thật có việc..." Thất hoàng tử tự nhiên duỗi tay: "Mời vào trong." Hai người vào vương phủ, ở đây Đại Lý Tự Thừa duỗi tay bắt lấy Trương Thư Mẫn, lại thấy Trương Thư Mẫn bò trên nền tuyết, ở đằng kia ra sức vung cánh tay xuống, dường như một người đang bơi chó. "Người này có phải bị tâm thần hay không?" Đại Lý Tự Thừa liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều nói thầm. "Quản hắn bị cái gì, bắt hắn lại giao cho Thuận Thiên Phủ quy án là xong việc..." Chỉ là một kẻ văn thần không biết võ, mặc dù Tịch Thiện cũng giống như Đại Lý Tự Thừa, cảm thấy động tác của Trương Thư Mẫn kỳ quái, nhưng cũng không thèm để ý, đi chỉ huy xe ngựa tiến vào vương phủ. Bỗng nhiên, Trương Thư Mẫn xoay người nâng toàn bộ nửa người trên lên, hắn hé miệng, giọng nói âm u: "Ta chết thật thảm... Cầu xin các người, cứu ta với... Hô hô hô..." "Má ơi!" "A!" Hai gã Đại Lý Tự Thừa đang muốn đi lên bắt người lập tức kinh hồn táng đảm, lui liên tiếp mấy bước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]