Trần Đức Dục nhìn Hoàng Đế trầm tư, không dám quấy rầy.
Hoàng Đế suy nghĩ một lát, đứng lên, khoanh tay lại đi tới sau bàn: "Ngươi lui xuống trước đi." Khi Đại Lý Tự Khanh rời khỏi, lại nghe thấy Hoàng Đế phân phó thái giám bên cạnh: "Truyền Tần tướng và Thẩm Chiêm sĩ lại đây gặp trẫm."
Trần đại nhân nhấc vạt áo, một đường chạy chậm ra khỏi hoàng cung. Khi đến cửa lớn đại điện trắc viện đằng trước, ông ta bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn bậc thang bạch ngọc cao cao kia một cái. Giữa bậc thang bạch ngọc là một khối đá bạch ngọc long bài, thần long trên đá bạch ngọc vẫn luôn hướng về phía trước bay vút lên, thẳng đến cửa điện Cần Miễn nơi Hoàng Đế lâm triều sớm. Điện Cần Miễn rộng lớn uy nghiêm, làm người cảm thấy nghiêm trang kính trọng.
"Đại nhân?" Thái giám dẫn đường cho Trần Đức Dục thấy ông ta đột nhiên dừng lại, hồi lâu không đi, kỳ quái hỏi một câu.
Trần Đức Dục thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước. Ông ta duỗi tay đẩy chiếc dù giấy mà thái giám che trên đỉnh đầu mình, đón tuyết lớn, nhìn không trung, bất giác nói một câu: "Trời, sắp thay đổi rồi..."
Trần đại nhân tự nhận là tận tuỵ vì nước, chưa từng hai lòng. Hiện giờ đoán được tính toán trong lòng Hoàng Đế, ra khỏi cung, nửa khắc cũng không ngừng, chạy thẳng đến phủ Mục Vương cầu kiến.
Nịnh nọt phải đúng chỗ thì mới gọi là nịnh nọt. Trước nay chỉ có người nhớ rõ đưa than ngày tuyết, nhưng không ai nhớ rõ dệt hoa trên gấm!
Tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075392/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.