Chương trước
Chương sau
Trước cổng lớn, Thái Tử không không kiêng nể gì mà thốt ra một câu phóng đãng như vậy rốt cuộc khiến gương mặt trầm tĩnh đạm bạc không nhìn ra tâm tư của Thất hoàng tử chuyển thành khiếp sợ.
Thái Tử mới qua tuổi hai mươi tám đã bắt đầu lực bất tòng tâm? Huynh ta hiện giờ còn chưa có con nối dõi mà đã lực bất tòng tâm với chuyện phòng the. Ngoại trừ những mỹ cơ Nhị hoàng tử đưa tới và thuốc cấm, nguyên nhân chuyện này có phải cũng do thủ đoạn âm thầm của phản tặc hay không?
Tội danh mưu hại thân thể Thái Tử như vậy có thể tru di cửu tộc. Cho dù Cảnh Vương có ý muốn đoạt ngôi vị Thái Tử, ít nhất không dám trắng trợn táo bạo như thế, còn chưa phế bỏ Thái Tử đã dám hạ độc thủ... Nhưng phản tặc kia thông qua người nào xuống tay với Thái Tử? Những người này ở kinh thành lại có bao nhiêu dư nghiệt?
Thái Tử thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Ngọc Hành thì cho rằng hắn đang lo lắng chuyện phòng the sau đại hôn. Làm đại ca, lại là người từng trải, Thái Tử ân cần dạy dỗ, khuyên bảo Thất hoàng tử: "Thất ca nhi, đệ hiện giờ trẻ tuổi, là độ tuổi vừa biết tình là gì, nhưng không thể bị mấy đứa thông phòng trong phủ mê hoặc vài câu liền xằng bậy với bọn họ. Loại chuyện này còn cần cùng người mình ái mộ... cùng người ái mộ trải qua mây mưa. Loại hương vị này, chà! Thất ca nhi, đại ca nói cho đệ..."
"Đại ca, xe ngựa Đồng phủ lại đây..." Mục Vương xem như hiểu biết, mỗi lần Thái Tử nói chuyện với hắn luôn có thể khiến hắn không thể nhịn được nữa!
Thái Tử há miệng chuyển mắt nhìn dưới bậc thang gỗ cách đó không xa, quả nhiên thấy Đồng tướng bước xuống từ xe ngựa, rồi sau đó Đồng phu nhân cũng theo ra. Ngọc Tranh thấy hai người hệt như thấy nhạc phụ nhạc mẫu, lập tức cầm gối giữ ấm trong tay nhét vào tay người hầu, cười đi qua nghênh đón: "Đồng tướng, Đồng phu nhân... Không tiếp đón từ xa."
Thái Tử quý vì trữ quân Đại Chiêu, Đồng tướng cùng Đồng phu nhân có thể được đến đãi ngộ Thái Tử tự mình đón chào, được cưng chiều mà lo sợ, đồng thời sự tin tưởng lại tăng trưởng. Nữ nhi nhà mình vào Đông Cung quả nhiên không sai. Chỉ bằng tướng mạo của nữ nhi nhà mình, sau này ở Đông Cung chắc chắn sẽ được độc sủng!
Đồng tướng thấy Mục Vương cũng đứng ở cửa, thoáng có chút hoài nghi. Khi nào thì Mục Vương và Thái Tử trở nên thân mật như vậy? Ông ta cung kính hành lễ với Ngọc Hành thì nhận được một câu "Mời vào trong." không mặn không nhạt của Ngọc Hành.
Đối với một trắc phi, mặc dù trong lòng Thái Tử thích nàng ta thích đến tận xương cốt, cũng không thể quên đi việc phải chú ý một chữ "cân bằng" theo lời Hoàng Đế. Sai hạ nhân đưa Đồng tướng và Đồng phu nhân vào, Ngọc Tranh quay người lại tiếp tục nói không lựa lời với Thất hoàng tử: "Thất ca nhi, vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào rồi... Đúng, cùng người ái mộ trải qua mây mưa, loại cảm giác thẳng thắn một lòng thật tình cùng nàng âm dương hoà hợp này, như bay bổng về phía chân trời..."
Mục Vương nhìn vẻ mặt huynh ta, đồng tử càng thêm đen nhánh. Thái Tử một sớm có được niềm vui mới thì hồn phách đều bay đi, đã choáng váng hoàn toàn. Huynh ta có thể ngu ngốc ném mặt mũi hoàng gia lên chín tầng mây, nhưng Ngọc Hành đương nhiên không có khả năng không có mắt cùng với huynh ta.
"Thái Tử điện hạ." Mục Vương rũ mi, "Đây là cửa lớn Đông Cung, người đến người đi, Thái Tử điện hạ muốn chuyện bí sự khuê phòng của ngài bị mỗi người đều biết cũng không nên ở loại nơi này ném mặt mũi hoàng gia."
"Ta..." Thái Tử ngây người ngẩn ngơ, sửng sốt ngây ra, bỗng nhiên bừng tỉnh, quả nhiên không nói những lời phóng đãng đó nữa, một phen kéo lấy gối giữ ấm lông hồ ly trong tay người hầu, xấu hổ cười: "Thất ca nhi, đệ nói rất đúng, là bổn cung nói chuyện tuỳ tiện. Chuyện này, huynh đệ một nhà chúng ta thật ra nên đóng cửa rồi nói. Đợi sau khi yến hội kết thúc, bổn cung lại cùng đệ chè chén ra trò một phen."
Nói, Thái Tử lại nghĩ đến một việc, khì khì hai tiếng: "Hôm nay, ta còn cố ý bảo nhị ca nhi đưa theo thị thiếp trong phủ hắn tới đó! Ha ha, bảo hắn mang theo Tống di nương gì kia so với Đồng thị một lần, làm nhị ca nhi biết được cái gì mới gọi là quốc sắc thiên hương!"
Thái Tử tưởng tượng đến bộ dáng Cảnh Vương bị Tống di nương kia ghê tởm thì tâm tình vô cùng sảng khoái. Ngay cả biểu tình đón người cũng lộ ra gió xuân, làm các triều thần chịu đãi ngộ này đều được cưng chiều mà lo sợ.
Lại qua hơn nửa khắc, Ngọc Hành rốt cuộc nhìn thấy xe ngựa Quý phủ. Thấy Quý Vân Lưu được Cửu Nương đỡ xuống xe, Thất hoàng tử tự mình đi lên đón người. Sau khi Quý Vân Lưu uốn gối chào hỏi, ý đánh giá trong mắt hắn cũng thu hồi. Khí sắc tinh thần trên mặt một người không giấu được người khác, chỉ cần nhìn là có thể biết.
"Ở trong xe sao không mặc vào, nàng không thấy lạnh sao?" Ngọc Hành thấy Cửu Nương ở một bên buộc dây lại cho Quý Vân Lưu thì một tay tiếp nhận, tự mình thay nàng cột chắc.
"Không lạnh." Quý Lục xoay chuyển ánh mắt, đưa tay tiếp nhận lấy dây cột nói, "Thất gia, đây là ở bên ngoài..."
Thân là Thái Tử, Ngọc Tranh ở bên ngoài đều có thể lấy lời phóng đãng thao thao bất tuyệt, Ngọc Hành hắn thay vị hôn thê buộc dây áo thì sao chứ?
"Xong ngay rồi đây, để ta buộc đi." Mục Vương không buông tay, thời gian mấy nhịp hít thở đã giúp nàng cột chắc dây: "Chúng ta vào phủ thôi, bên ngoài rất lạnh."
Hai người đang nói thì xe ngựa phủ Cảnh Vương cũng tới rồi. Thái Tử nhìn thấy xe ngựa phủ Cảnh Vương, đôi mắt sáng lên, đôi tay hợp lại trong gối giữ ấm, vèo một tiếng lao xuống bậc thang. Thấy Nhị hoàng tử xuống xe ngựa, cười ra tiếng: "Nhị ca nhi, sao lại tới muộn như vậy, bổn cung ở đây chờ ngươi đều chờ sốt ruột!" Thái Tử nhìn phía sau Cảnh Vương, lại liếc thấy xe ngựa rỗng tuếch muốn đi về hướng hậu viện bèn nói, "Nhị ca nhi, ái thiếp của ngươi đâu, sao không mang nàng ta đến đây? Nhị ca nhi, như thế chính là ngươi không phải. Ngươi thật là không để bổn cung vào mắt, bổn cung đã đưa thiệp mời Tống di nương trong phủ ngươi..."
Cảnh Vương mới không để ý đến việc hậu trạch lung tung rối loạn này với Thái Tử. Hắn nâng tay lên thi lễ, tính toán cứ như vậy đi vào. Nếu không phải sợ ngự sử tham tấu, hắn đều không muốn tới tiệc ngắm tuyết này. Nâng một thiếp thị thôi mà cũng làm như thế, gã Thái Tử ngu ngốc này!
"Nhị ca nhi, bổn cung nhìn sắc mặt ngươi không tốt, là vì mệt nhọc quá độ?" Thái Tử đứng ở nơi này, ngoại trừ tiếp đón Đồng tướng chính là chờ ghê tởm Cảnh Vương, sao có thể nguyện ý cứ như vậy liền buông tha Cảnh Vương. Hắn đi theo sau, một đường nói khích Ngọc Lâm, "Nhị ca nhi, ngươi nhìn xem, lúc trước bổn cung đã từng nói, tâm địa đen tối quá lâu thì sẽ mục nát... Ngươi nhìn một cái xem sắc mặt ngươi hiện giờ, lấy gương soi xem, bổn cung nhìn ngươi chính là bộ dáng có tai ương thấy máu..."
Cảnh Vương không rên một tiếng, Thái Tử càng thêm được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hai người cùng nhau vào cửa lớn. Ngọc Hành thấy Quý Vân Lưu nhìn hai người không bỏ, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy, có gì không đúng sao?"
Trước mặt Thất hoàng tử, Quý Vân Lưu cũng chưa bao giờ giấu giếm: "Thất gia, gần đây Cảnh Vương làm sao vậy? Thật sự giống như lời Thái Tử, mây đen che đỉnh, có tai ương thấy máu."
"Hửm?" Ngọc Hành nghe vậy liền nhìn về phía Ngọc Lâm, "Hắn có tai ương thấy máu?" Nhưng hắn hiện giờ không tính toán làm gì Ngọc Lâm, lấy tính tình Thái Tử càng sẽ không mua sát thủ giết người. Chẳng lẽ, Ngọc Lâm gần đây lại làm chuyện gì hại người, còn bị người hành thích hay sao?
Quý Vân Lưu giải thích: "Cảnh Vương nhiều lần mượn vận nên vận số từ thịnh chuyển suy. Nếu nguyên bản là người vận số cực tốt, sau một lần chuyển yếu thì sẽ vẫn luôn tiếp tục suy bại. Hiện giờ Cảnh Vương mây đen che đỉnh, sợ rằng dù cho hắn trốn được tai ương lần này thì cũng khó thoát vận rủi suy bại..."
"Hoá ra, vận số còn có thể nói như vậy..."
Canh giờ này đúng là thời điểm khách đến nhiều nhất. Xe ngựa phủ Ninh Bá ngừng sau ảnh bích, Tần nhị nương tử ở trong xe ngựa sớm đã thấy Quý Vân Lưu. Đợi sau khi xe ngựa dừng lại, nàng liền vém rèm hô lên một tiếng: "Sư cô bà!"
Ninh thế tử thấy bậc thang gỗ còn chưa xếp đặt thoả đáng mà kiều thê nhà mình đã muốn xuống xe ngựa, vội vàng duỗi tay tóm chặt nàng: "Nàng cẩn thận một chút, cũng sắp là người làm mẹ rồi, nhất thiết không thể lỗ mãng khiến chính mình bị thương..."
Tần nhị nương tử hờn dỗi: "Còn sớm mà, chàng cũng không sợ bị người khác chê cười!"
"Thê tử của ta mang thai, ta vì sao phải sợ người khác chê cười." Ninh Mộ Hoạ vừa nói vừa tự mình xuống xe ngựa. Rồi hắn duỗi tay, đỡ Tần nhị nương tử xuống xe. Tiếp nhận lò sưởi Lưu Nguyệt đưa tới, lại dùng gối giữ ấm cẩn thận tròng lên cho Tần nhị nương tử, hắn nói: "Trời lạnh, đừng để tay bị đông lạnh."
Tần nhị nương tử đầy mặt thẹn thùng "Vâng" một tiếng.
Quả nhiên là quân tử báo thù mười năm không muộn. Chiêu đại pháp ân ái này của Ninh thế tử khiến lục nương tử và Thất hoàng tử - người lúc trước ở tường Tây Quý phủ diễn ân ái cho hắn xem, loé mù mắt. Quý Lục yên lặng thu hồi ánh mắt, yên lặng nói với Ngọc Hành: "Thất gia, thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn nên nhanh vào đi thôi." Chắt họ gì đó, vẫn là chấm dứt quan hệ đi...
Chính mình rõ ràng được tứ hôn trước, hiện giờ người ta không chỉ có kiều thê ở bên, ngay cả đứa bé cũng có rồi, nỗi buồn bực trong lòng Thất hoàng tử tự nhiên không ít hơn Quý Vân Lưu bao nhiêu, "Ừm" một tiếng liền cùng lục nương tử vào cửa lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.