Chương trước
Chương sau
Vào cửa trong, xuyên qua hành lang sẽ tới hoa viên hậu viện, đập vào mắt là một mảnh tuyết trắng xoá. Vì tiệc ngắm tuyết hôm nay, Thái Tử còn sai người trong phủ dốc lòng xử lý hoa viên. Hiện giờ, hoa viên này hoàn toàn không giống với lần trước lúc sinh thần Thái Tử.
Thái Tử Phi Tô thị tự nhiên không thể rơi vào cái danh ghen tị trong mắt mọi người, lúc này, giữa một đám quý phu nhân phía trước cũng trình diễn tỷ muội tình thâm cùng Đồng trắc phi.
Quý Vân Lưu và Ngọc Hành vào cửa trong thì phải phân ra mà đi. Nha hoàn dẫn đường, Tần nhị nương tử từ phía sau vài bước nhảy lên cùng nàng sóng vai đi.
"Mấy tháng rồi?" Quý Lục nheo đôi mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm bụng còn chưa hiện của nàng ấy, "Nhìn bộ dáng cẩn thận kia của Ninh thế tử..." Đến bây giờ răng nàng còn đang ngứa đây!
"Ta và thế tử thành thân mới hơn hai tháng, tự nhiên thai nhi lúc này mới hơn một tháng." Niềm hạnh phúc trong lòng Tần nhị nương tử toàn bộ nổi lên mặt, "Sư cô bà, chuyện này ngoại trừ trong phủ của ta, những người khác đều chưa biết. Đợi lát nữa, người cũng không thể để lộ ra ngoài đó."
"Hừ." Quý Lục hừ một tiếng, "Vừa rồi, phu quân của ngươi không phải kêu rất lớn tiếng rằng thê tử của ta mang thai sao!"
"Ai da, sư cô bà, người cũng đừng chê cười ta." Tần nhị nương tử sắp làm mẹ rốt cuộc biết cái gì gọi là ngượng ngùng, "Thế tử là sợ ta làm bản thân bị thương... Câu cửa miệng của người già, hài nhi ba tháng đầu thật sự yếu ớt, không được nói..."
"Được rồi, được rồi, biểu tình hạnh phúc đến tận xương kia của ngươi ta cũng không muốn nhìn thấy, còn giúp ngươi tuyên truyền chuyện càng hạnh phúc này..." Quý Vân Lưu hừ hừ hai tiếng: "Không có cửa đâu!"
"Sư cô bà." Nhị nương tử thuận thế leo lên, "Ta thấy sau khi bế quan, sư cô bà càng thêm xinh đẹp, thật là rực rỡ như hoa xuân, sáng trong như trăng thu, làm người thấy cảnh đẹp ý vui."
"Dù cho ngươi nâng ta lên trời cũng không đền bù được nỗi đau vừa rồi của ta..." Nghẹn một miệng thức ăn chó đến đau yết hầu!
......
Bên kia, Quý Vân Lưu cùng Tần nhị nương tử vào hậu viện. Bên này, Ninh thế tử cũng cùng Thất hoàng tử đi trên đường lớn hướng về chính viện.
Ninh thế tử mặt mày hớn hở, khoé miệng không nói tự cong lên trước. Có điều, Thất hoàng tử thật sự có lực bình tĩnh, không phải không có tiền đồ giống như đời trước. Hắn nhìn phía trước, mắt không thấy mày không đau tim không hoảng thở không gấp: "Hôm nay Thái Tử nói với ta một việc."
Từ sau khi điều động nhân lực của Thất hoàng tử thì Ninh thế tử cũng coi như ngồi chung một thuyền với Mục Vương, làm sao cũng không xuống được. Hiện giờ vừa nghe Mục Vương nói, hắn quay đầu qua hỏi: "Thái Tử đã nói gì?"
"Thái Tử nói hắn cưới trắc phi, trắc phi quyến rũ nhưng hắn lại lực bất tòng tâm..." Mục Vương không có nửa điểm giấu giếm. Giọng điệu tuy nhỏ nhưng thản nhiên, cũng không chứa chút vẻ cười nhạo nào: "Còn cả, Thái Tử tuy qua tuổi hai mươi tám nhưng dưới gối lại chỉ có một nữ nhi, trưởng nữ đã gần đến bảy tuổi..."
"Chuyện Thái Tử không có con nối dõi này..." Ninh thế tử cũng ép giọng thấp xuống. Hắn đi qua Giang Hạ, cũng thuộc những người phán xét chủ yếu của vụ án Kỳ Vương, càng từng được Tần nhị nương tử nhắc nhở, "Hai tháng trước, ta đã phái người kiểm chứng việc này. Thê tử ta từng nói, nếu nam tử trường kỳ dùng dầu hạt bông có khả năng sẽ trở ngại cho phương diện sinh dục con nối dõi... Hiện giờ, từ tin tức điều tra được xem ra, Thái Tử ước chừng thật sự trường kỳ dùng dầu hạt bông..."
Biểu tình Mục Vương chợt tắt: "Mấy thứ này ở trong cung là vật cấm, Thái Tử làm sao tiếp xúc được?"
Ninh thế tử trầm giọng nói: "Mấy thứ này nhất định phải dùng trường kỳ, chỉ sợ trong phòng bếp Đông Cung cũng có vật ấy. Mà người hạ độc Thái Tử cũng chính là người rất có quyền lực quản lý trong Đông Cung..."
Ngọc Hành chuyển mắt nhìn qua phía Ninh Mộ Hoạ. Ninh Mộ Hoạ đối diện ánh mắt cảnh cáo của Thất hoàng tử, thần thái bằng phẳng: "Hai tháng này tới nay, hạ thần vẫn luôn phái người điều tra chuyện này. Thái Tử lúc trước trục xuất khỏi phủ rất nhiều ca cơ, có vài người vì mưu sinh lại treo biển hành nghề ở Di Hồng Lâu. Người của hạ thần đã dò hỏi từng người, số lần Thái Tử dùng bữa bên ngoài không nhiều lắm, phần lớn đều ở tại Đông Cung... Mà trong Đông Cung mỗi ngày luôn sẽ vận chuyển hạt bông vào, nói là trộn lẫn cùng những thức ăn khác để nuôi ngựa... Còn có một chuyện trùng hợp, đầu bếp chủ quản của Đông Cung đúng là trượng phu của đại nha hoàn bên cạnh Thái Tử Phi!"
Ninh thế tử làm Thống Lĩnh đới đao thị vệ chứ không phải đám người điều tra vụ án của Đại Lý Tự. Có thể tại nơi không hề có tai mắt như Đông Cung điều tra ra nhiều chuyện như vậy, có thể thấy được hắn tốn rất nhiều tâm tư. Lúc trước cùng Ngọc Hành đối thoại là "Ta", hiện giờ biến thành "Hạ thần", cũng có thể thấy được sự nghiêm túc của hắn đối với chuyện này.
Ngọc Hành ngẫm nghĩ mỗi một câu theo lời của Ninh Mộ Hoạ. Sau khi trầm ngâm nửa ngày, hắn liền đứng dưới cây tùng một bên nói: "Theo những việc mà ngươi điều tra được xem ra... Chẳng lẽ muốn Thái Tử không có con nối dõi chính là Thái Tử Phi Tô thị?" Thất hoàng tử không tin ánh mắt Tô thị sẽ thiển cận như thế. Nàng và Thái Tử từ nhỏ đính hôn trong bụng mẹ, Tô gia từ nhỏ xem Tô thị là Hoàng Hậu một nước mà nuôi dưỡng, tất nhiên không có khả năng dạy nàng ta mổ gà lấy trứng như vậy. Vả lại, Tô gia không phải còn muốn Tô tam nương tử vào Đông Cung làm trắc phi sao?
Ninh thế tử cũng nghĩ đến cùng một chỗ với Ngọc Hành: "Không, hạ thần cảm thấy, Thái Tử Phi tất nhiên không biết chuyện này. Chỉ sợ là nha hoàn trung thành vượt quyền làm ra việc hạ độc này."
Đôi tay Ngọc Hành kéo áo choàng lông đằng trước khép sang hai sườn trái phải, ngẩng đầu nhìn lá tùng bị tuyết đè nặng phía trên. Nhìn trong chốc lát, hắn rũ đầu xuống nói: "Chuyện liên quan đến con nối dõi hoàng gia, tạm thời không thể lộ ra ngoài. Chuyện này, ta đi thăm dò Thái Tử trước rồi chúng ta lại tính toán tiếp."
Ninh Mộ Hoạ đã điều tra ra chứng cứ hữu lực nhưng lại tránh mà không nói cũng chính vì vậy. Thấy Ngọc Hành nói như vậy, lập tức "Ừm" một tiếng.
......
Thái Tử vốn ở cửa đón khách, vì chế giễu Cảnh Vương mà vào bên trong. Hiện giờ cửa lớn không người, cửa trong cũng không ai. Khi hạ nhân bẩm báo cho Thái Tử Phi, nói xe ngựa của Trưởng công chúa sắp tới rồi, Tô thị vì khiến người tán thưởng nàng ta hiền đức rộng lượng, cười bảo Đồng thị cùng chính mình đến chỗ cửa trong nghênh đón Trưởng công chúa.
Thái Tử Phi tỏ vẻ rộng lượng như thế trước mặt mọi người, Đồng thị làm nương tử mới gả, tự nhiên sẽ không nghịch lại ý Thái Tử Phi trước mặt mọi người. Nàng ta đứng lên, vô cùng có lễ khiêm tốn cung kính đi theo.
"Muội muội mới đến phủ, mọi việc trong phủ nếu còn chưa quen cứ việc tới hỏi bổn cung là được. Chúng ta đều là người một nhà, cùng hầu hạ Thái Tử, không cần thiết khách sao như vậy..." Thái Tử Phi vừa đi vừa nói, cực kỳ khách sáo.
Đồng đại nương tử và nàng ta kém một bước chân, đi theo phía sau. Nàng tuy nửa rũ đầu, trong mắt lại hoàn toàn không hạ xuống. Đôi tay này của Thái Tử Phi từ sau khi ra khỏi đình, vẫn luôn chắp lại trong gối giữ ấm. Dáng vẻ cao ngạo mắt nhìn thẳng như thế nói ra lời này, dù cho lời này nói cực kỳ khách sáo, Đồng đại nương tử vẫn cảm thấy Thái Tử Phi dường như đang nói với hạ nhân như cũ.
Đồng thị rũ mắt xuống, lên tiếng: "Vâng ạ."
Lòng nàng tràn đầy chua xót không có biện pháp kể ra. Một ngày kia, khi biết được chính mình bị Hoàng Đế chỉ hôn cho Thái Tử làm trắc phi, nàng từng treo lụa trắng lên xà ngang. Khi được nha hoàn cứu trở lại, mẫu thân của nàng ôm nàng khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
"Con của ta, con không thể cứ như vậy liền đi rồi. Con đi rồi, mẹ cũng không sống nữa, càng sống không nổi nữa..." Đồng đại phu nhân Lâm thị vừa khóc vừa ném Đồng đại nương tử còn đang choáng váng lại, một phen tiến lên nắm kéo muốn đâm vào cổ: "Kiều Kiều... Là mẹ xin lỗi con, mẹ không sớm định ra việc hôn nhân tốt cho con... Mẹ đây sẽ nhận lỗi với con..."
Đồng đại phu nhân vừa gào như vậy, quả nhiên doạ mấy nha hoàn trong phòng hoảng loạn. Tức khắc, trong phòng một trận gà bay chó sủa, lúc này cũng thành công doạ tỉnh Đồng đại nương tử. Nàng giãy giụa quỳ trên mặt đất, xin mẫu thân buông kéo xuống.
Cuối cùng, tự nhiên là mẹ con hai người ôm đầu khóc rống. Đồng phu nhận được Đồng tướng chỉ điểm, biết nhược điểm của Đồng đại nương tử ở đâu. Bà ta vừa khóc vừa nói, làm trắc phi Thái Tử là ý của Hoàng Đế, nếu kháng chỉ chính là coi rẻ hoàng quyền, sẽ phải bị tru di cửu tộc... "Nữ nhi, nữ nhi ngoan của mẹ, mẹ con chúng ta chết đi như vậy thật ra sạch sẽ. Nhưng còn phụ thân con, ca ca con, tẩu tẩu con, còn có đệ đệ muội muội con thì sao... Còn cả tính mạng một tộc Đồng thị thì sao? Nên làm thế nào cho phải..."
Đồng đại nương tử chính là mang theo tâm tư khuất nhục lại không cam nguyện như vậy bị nâng vào Đông Cung Thái Tử. Không có khăn voan đỏ, không có kiệu tám người nâng... Thái Tử ở đêm đầu nàng vào phủ đè trên người nàng, thân thể Thái Tử cường tráng, bụng đè trên người nàng chen tới chen lui, đè đến nàng cảm thấy chuyện phòng the giữa nam nữ chính là việc chán ghét nhất trên thế gian...
Đồng thị đang nghĩ đến nhập thần thì nha hoàn phía sau nàng ta duỗi tay, khẽ kéo nhẹ áo choàng của nàng. Đại nương tử ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy được Mục Vương đứng dưới gốc tùng xanh đằng trước.
Mục Vương đang ngẩng đầu nhìn lá tùng phía trên. Tuyết dày trên tùng xanh và áo choàng trắng trên người hắn phối hợp một chỗ. Đầu hắn đội tử kim quan, y phục trắng hơn tuyết, mặt mày như hoạ, phảng phất như nam nhi nhẹ nhàng từ trong tranh bước ra.
"Mục Vương, Ninh thế tử..." Thái Tử Phi tự nhiên cũng nhìn thấy hai người đứng dưới gốc cây tùng. Nàng ta khẽ cười một tiếng, chắp tay thi lễ chào hỏi với Ngọc Hành. Ngọc Hành và Ninh Mộ Hoạ đều chắp tay đáp lễ.
Đồng đại nương tử vội vàng thu hồi ánh mắt, đứng phía sau Thái Tử Phi chào hỏi. Nàng chưa bao giờ thấy Mục Vương mặc quần áo màu trắng... Lúc này, nàng đã không dám lại liếc mắt nhìn xem Thất hoàng tử nhiều thêm một cái. Chỉ sợ lại liếc nhiều thêm một cái, nàng liền nhịn không được chảy nước mắt.
Có lẽ là lòng có tưởng niệm, từ một tháng trước bị Hoàng Đế chỉ hôn, mỗi ngày sau khi Đồng đại nương tử đi ngủ thì luôn xuất hiện cảnh trong giống như đúc tại biệt viện lần trước. Khi đó, nàng cũng được Hoàng Đế chỉ hôn, nhưng đối tượng chỉ hôn là Thất hoàng tử. Trên bữa tiệc sinh thần của Hoàng Hậu, Thất hoàng tử cười dịu dàng với nàng, nụ cười kia có thể khiến nàng tiếp tục say mê cả cuộc đời này.
"Hai vị đều là khách quý trong phủ, ở chỗ này đừng câu nệ. Trưởng công chúa đến phủ, bổn cung và Đồng Trắc phi đến nghênh đón, xin hai vị cứ tuỳ ý." Thời điểm Đồng thị không dám nhìn, Thái Tử Phi đã chào hỏi xong với hai người rồi dẫn đầu rời đi.
Đồng đại nương tử tích góp dũng khí lại uốn gối chào hỏi lần nữa, ngẩng đầu liếc nhanh xem Thất hoàng tử một cái. Chỉ thấy ánh mắt hắn liếc về bên trái nhìn Ninh thế tử bên cạnh, hoàn toàn không xem chính mình chút nào. Có lẽ chính mình căn bản không vào mắt hắn. Đôi tay đại nương tử ở dưới áo choàng bấu chặt bên nhau, móng tay suýt nữa đều sắp đâm thủng lòng bàn tay chính mình.
Ngọc Hành và Ninh Mộ Hoạ đứng dưới cây tùng nói chuyện với nhau, tuy không bị người khác nghe được, nhưng hai người cũng biết chuyện này không thể tiếp tục đứng bàn bạc ở nơi này. Vì thế, hai người lần lượt dọc theo đường đã được quét tuyết đi vào chính sảnh. Sau khi rảo bước tiến vào cửa, Ninh thế tử và Thất hoàng tử liền hệt như ngẫu nhiên gặp được ở cửa, từng người đi về hai đám người bất đồng. Khách tới đều là trọng thần trong triều. Văn nhân gặp nhau luôn sẽ làm chút thơ từ ca phú, tham khảo một phen xem bản lĩnh văn chương của ai tốt. Võ tướng gặp nhau so chính là ném thẻ vào bình rượu bắn tên so lực cánh tay. Ninh thế tử và Thất hoàng tử vừa lúc là một võ một văn. Người trong triều bình thường dù biết được lục nương tử Quý phủ và Tần nhị nương tử quan hệ không tồi, cũng không đoán được hoá ra Thất hoàng tử và Ninh thế tử giao tình không cạn.
......
Quý Vân Lưu và nhị nương tử vào hậu viện, có mấy tiểu nương tử các nhà đã ngồi trong đình nói cười sôi nổi, còn có mấy vị đang chơi tuyết.
Lúc trước, người thừa dịp ngày thêm trang cho nhị nương tử tiết lộ bí mật động trời rằng Đồng đại nương tử sẽ được chỉ hôn cho Thái Tử - Lâm tam nương tử, xa xa thấy hai người, lập tức từ trên ghế đá đứng lên, phất tay ra hiệu: "Nhị nương tử, lục nương tử, ở nơi này!"
Vừa kêu như vậy, hai người nháy mắt liền thành tâm điểm trong mắt chúng tiểu nương tử. Tần nhị nương tử chắp đôi tay trong gối lông giữ ấm, dùng khuỷu tay hơi đụng vào Quý Lục một chút. Thấy nàng quay mặt đi, miệng cố gắng lấy lòng một chút: "Người này thật đúng là mật thám trong kinh thành, chuyện của Đồng đại nương tử lại là thật. Ta thật sự không nghĩ tới Đồng gia sẽ để nữ nhi bị nâng vào Đông Cung."
Quý Vân Lưu hừ một tiếng. Tần nhị nương tử lại cực thấp giọng nói: "Sư cô bà, người không biết chứ, Lâm tam nương tử có quan hệ thông gia với Đồng gia. Hơn nữa, nàng ta còn phải gọi Đồng đại nương tử một tiếng đại biểu tỷ. Nhìn tỷ tỷ nhà mình làm thiếp, trong lòng nàng ta lại vui vẻ như vậy..."
Nhị nương tử nói rồi dường như nghĩ đến một việc: "Sư cô bà, có chuyện này ta đoán chắc chắn người có hứng thú. Đồng đại nương tử kia à... Nghe nói nàng ta rất thích Mục Vương!" Thấy Quý Vân Lưu chuyển mắt qua, nhị nương tử bày ra nhân chứng hữu lực, "Lời này chính là muội muội ruột của Ninh thế tử - Ninh đại nương tử chính miệng nói. Ninh đại nương tử nói, toàn bộ người Đồng phủ dường như đều cảm thấy sau này Đồng đại nương tử sẽ gả cho Mục Vương, nên chút tâm tư này của Đồng đại nương tử không có nửa điểm che lấp... Đồng phu nhân từng chính miệng nói, Đồng đại nương tử và Mục Vương trai tài gái sắc, là trời sinh một đôi!"
"Cẩn thận chút, sáng sớm tuyết rơi, đường trơn..." Quý Vân Lưu từ trong áo khoác lông chồn trắng vươn tay. Một tay đặt chỗ sườn eo của Tần nhị nương tử, cổ rướn qua bám vào bên tai nàng ấy: "Chuyện này là thật sự?"
"Tất nhiên là thật sự." Tần nhị nương tử nói, "Hoàng Đế chỉ hôn cho Đồng đại nương tử làm trắc phi, tam nương tử Lâm gia đã sớm biết. Còn có, bộ dáng nắm chắc vị trí Thất hoàng tử phi trong tay của Đồng gia lúc trước, chỉ sợ sau lưng chuẩn bị không ít quan hệ."
Quý Vân Lưu đúng là ý này. Nam nhân nhà mình lớn lên vừa đẹp trai vừa có gen tốt, có người yêu thầm chẳng có gì lạ, nàng cũng không lo lắng Thất hoàng tử sẽ đứng núi này trông núi nọ. Nhưng mà, cả nhà đều rõ ràng là nữ nhi yêu thầm hắn, còn bày ra vẻ "Không có việc gì, con thích thì phụ thân giúp con gả định rồi!", vậy thì không đúng rồi! Đây còn là phong kiến cổ đại nơi nữ nhi lấy khuê danh làm trọng đó!
Nhị nương tử nhìn tam nương tử chạy ra phía trước, từ trong gối giữ ấm vươn tay nắm ngược lấy tay Quý Vân Lưu, nhẹ nhàng cười: "Như vậy xem ra, Đồng đại nương tử đã nắm trước. Ở tiệc sinh thần của Hoàng Hậu làm thơ từ phong nhã, làm Hoàng Đế ban cho danh hiệu "Đệ nhất mỹ nhân kinh thành"... Ước chừng cũng là một loại thủ đoạn của Đồng đại nương tử. Người này vì Mục Vương cũng là hao tổn tâm huyết..."
Đã đến đình ngắm tuyết, Lâm tam nương tử vừa rồi hô một tiếng, lúc này sớm đã ra đình nghênh đón, hai người đều ngậm miệng không hề nói nữa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.