Cửu Nương đưa thiệp đến cửa sương phòng. Sợ quấy nhiễu lục nương tử đang đả toạ thanh tu, nàng ấy đứng ở cửa thật lâu không dám gõ cửa. Trong viện Yêu Nguyệt, một đám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta cũng đều cực kỳ mờ mịt. Bọn họ nghe đạo pháp đã hơn hai tháng, hiện giờ nhìn tấm thiệp đỏ thẫm trên tay Cửu Nương đều cảm thấy chuyện phàm trần thế tục này không thể lấy tới làm vấy bẩn lục nương tử nhà mình. "Không bằng chúng ta chờ muộn chút, lúc cô nương ra ngoài dùng bữa hẵng đưa thiệp cho cô nương xem?" Hạ Tịch nhỏ giọng kiến nghị, "Dù sao yến hội tại Đông Cung Thái Tử ba ngày sau mới tổ chức." Mọi người cảm thấy lời này có lý. Cửu Nương liền nhét thiệp vào tay áo, ngồi ở cửa tiếp tục nghe chú ngữ Đạo gia của lục nương tử. Chỉ cần mỗi ngày nghe mấy canh giờ, trong lòng bình an thoải mái, nghe Đạo chú đã trở thành việc chắc chắn sẽ làm của mỗi người trong viện Yêu Nguyệt. Ngày này Thái Tử tặng thiệp, Thất hoàng tử cũng bảo Tịch Thiện đưa lông chồn trắng Bắc Địa lần trước mua từ chỗ Lục hoàng tử tới. Khi Tịch Thiện giao rương cho Cửu Nương, thuận đường lại hỏi tình hình gần đây của lục nương tử. Cửu Nương vẫn trả lời như cũ: "Hôm nay, quá nửa giờ Mẹo lục nương tử rời giường, sau khi dùng đồ ăn sáng thì đả toạ thanh tu tại sương phòng. Hiện giờ, nương tử đang ở Tây sương phòng còn chưa ra, ứớc chừng cũng phải đợi giờ Dậu rồi mới thu công ra khỏi Tây sương phòng." Tịch Thiện liên tục gật đầu, lại truyền đạt một lần lời Mục Vương giao phó, lúc này mới rời đi. Ăn đều là đồ chay, một ngày vốn là năm sáu bữa biến thành hai bữa, trong lòng Thất hoàng tử thương tiếc, nhưng vì theo lời lục nương tử, thanh tu cần kỵ sắc giới dâm giới, hắn không thể trèo tường vào viện, nhìn một cái xem người này rốt cuộc thế nào, đành phải phái Tịch Thiện mỗi ngày tới dò hỏi. Đường đường là nam nhi bảy thước lại rơi vào cái danh sắc dâm trong lòng người yêu thương, Thất hoàng tử thật sự vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Mùa đông, mặt trời lên sớm. Hiện giờ đã qua tiểu hàn*, qua thêm một thời gian ngắn nữa thì kinh thành sẽ nghênh đón đại hàn, qua đại hàn sẽ đến cuối năm. Thời điểm chuyển giao năm cũ và năm mới luôn là thời điểm gia đình giàu có bận rộn nhất. Quý phủ còn tốt, cả nhà đều ở kinh thành, nhưng dù vậy, Trần thị cũng vội không biết hôm nay là hôm nào. Vì Quý Vân Lưu "dưỡng bệnh", đại phu nhân cũng sai người dò hỏi tình hình mỗi ngày. Lúc trước, Thất hoàng tử vì không để mọi người tới Quý phủ quấy rầy Quý Vân Lưu, bèn mời thái y của Thái Y Viện tới giúp Quý Vân Lưu cáo ốm giấu giếm. Lục nương tử không thể quản nội trợ trong phủ, Trần thị đành phải nhặt lên nghề cũ, lại xử lý Quý phủ trật tự ngay ngắn. *Tiểu hàn: một trong hai mươi bốn tiết khí của âm lịch, thường bắt đầu vào ngày 5 hay 6 tháng Một dương lịch. Ý nghĩa của tiết khí này là rét nhẹ. (Nguồn: wikipedia) Vừa qua khỏi giờ Dậu, Quý Lục thu công bước ra khỏi sương phòng. Sau khi dùng bữa xong, Cửu Nương đưa thiệp và lông chồn trắng hôm nay thu được trình lên cho nàng xem qua. Nhìn khí sắc lục nương tử trong trẻo như ngọc, dường như có thể thuận gió mà đi, Cửu Nương nháy mắt nhất trí với ý tưởng vừa rồi của mọi người. Vật thế tục đến mức này, lấy cho lục nương tử xem, đó chính là báng bổ cô nương nhà mình! "Lông chồn trắng này màu sắc thật đẹp, thuần sắc không chút pha tạp nào." Quý Lục đưa tay cầm mỗi thứ ra xem, "Thất gia sai người đưa tới à?" "Đúng vậy, vừa rồi Tịch Thiện đưa tới." Nhìn lục nương tử thân mặc váy lụa trắng thuần, Cửu Nương rũ mắt nói, "Tịch Thiện nói, ý của Thất gia là mấy ngày nữa chính là đại hàn, trời rét, sợ cô nương bị lạnh nên đưa tới..." Mọi người đều trộm liếc nhìn lục nương tử ăn mặc mát mẻ một cái, cúi đầu không nói, trong lòng lại lộc cộc hai tiếng: Mục Vương điện hạ, ý tốt của ngài, cô nương nhà chúng tôi thật sự không dùng được! Quý Vân Lưu không cảm giác chính mình ngày đông mặc váy lụa trắng có vấn đề gì. Đạo gia tu luyện, tu thân dưỡng khí. Huyết khí sung túc, không sợ rét lạnh cũng là một loại công hiệu. Mặc ít còn có thể trợ giúp các lỗ chân lông trên thân thể hấp thu linh khí nữa! Nàng giơ tay lên, trước mắt mọi người giũ ra một chiếc áo lông chồn trắng hoàn chỉnh, vô cùng vui sướng khoác lên người, giọng điệu đưa tình càng thêm dịu dàng: "Đều sắp đại hàn, ngày vội vàng lướt qua, xuân đến, hạ qua... Ồ, chỉ còn chín tháng!" Chỉ còn chín tháng là có thể thành thân "làm việc"! Nha hoàn một phòng rũ đầu càng thấp chút, được rồi, cái gọi là lục nương tử trong trẻo như ngọc có thể thuận gió mà đi, không dính khói lửa phàm tục... Quả nhiên là bọn họ suy nghĩ nhiều quá. ........ Mỗi lần Đông Cung mở tiệc chiêu đãi, trọng thần trong triều đều sẽ trình diện đầy đủ. Tình cảm của Thái Tử không thể không nể mặt, lục nương tử mặc dù không sợ rét vẫn khoác áo lông chồn trắng của Thất hoàng tử tặng đến tham dự yến tiệc. Nam nhân nhà mình lâu lâu tặng đồ đến, phải thành tâm đối đãi với đồ vật hắn tặng mới có thể khiến hắn cảm thấy nàng không phải đang ra vẻ, rồi sau này không tặng nữa. Ngọc Hành sớm đã từ miệng Tịch Thiện biết được hôm nay Quý Vân Lưu sẽ xuất phủ. Hắn đã sớm tới Đông Cung, chỗ nào cũng không đi chỉ đứng ở cổng lớn, coi Đông Cung như vương phủ của bản thân mà nghênh đón người tới đưa tiễn người về. Thái Tử thấy thế, trong lòng cảm động không thể miêu tả. Chính mình cưới trắc phi, các huynh đệ khác hoàn toàn không nhúng tay, chỉ có đứa thất đệ này lao tâm lao lực như thế, hắn sao có thể không cảm động! "Thất ca nhi, trời lạnh như vậy mà đệ đã sớm đến nơi này của bổn cung đón khách, bổn cung thật sự vui sướng." Thái Tử đứng dưới hiên cửa, đôi tay tròng trong gối giữ ấm từ lông hồ ly trắng, một bộ quý công tử: "Chờ lát nữa, bổn cung bảo nha hoàn bưng cho đệ chén canh gừng khử rét. Đêm qua bổn cung ngủ muộn, hôm nay cũng sắp ngủ quên." Nghĩ đến Đồng thị vừa được nâng vào cửa mới ba ngày, trên mặt Thái Tử thanh xuân dào dạt, cả người đều trẻ ra mười mấy tuổi: "Thất ca nhi, đệ không biết chứ, hôm nay vì lựa chọn xiêm y để trông không có vẻ già nua, mắt bổn cung đều hoa rồi. Không gạt đệ, thất ca nhi, y phục này bổn cung sớm đã cho người chuẩn bị xong. Chỉ là Đồng thị xinh đẹp, quá đẹp, bổn cung và nàng kém nhau quá nhiều tuổi... Hôm nay, hạ nhân nói nàng mặc một bộ áo lụa đỏ tím, bổn cung còn không phải lại muốn thay quần áo sao... Ai... Ai bảo bổn cung cưới đệ nhất mỹ nhân kinh thành chứ! Trong lòng ta à, bổn cung vừa mừng lại sợ... Ai! Ta cảm thấy Đồng thị dường như không quá thích bổn cung..." "Đại ca đang tuổi phong độ chín muồi, một chút cũng không hiện vẻ già nua. Giai nhân bên cạnh nhất định xứng đôi như trời đất tạo nên, đại ca không cần lo lắng." Thái Tử vừa hối tiếc vừa tự vui mừng, Thất hoàng tử đứng một bên bình tĩnh như lúc ban đầu, "Mà đại ca chính là chủ nhân Đông Cung, trữ quân một quốc gia, trong lòng giai nhân ngưỡng mộ còn không kịp, sao lại không thích." Đối với Đồng đại nương tử đời trước được chỉ hôn cho chính mình, một đời này là Hoàng Hậu của hắn ở cảnh trong mơ do hoa la dơn biến thành, Ngọc Hành thật sự không có nửa điểm lưu luyến. Khi biết nàng ta được Hoàng Đế chỉ hôn cho Thái Tử làm trắc phi, Ngọc Thất còn bảo Tịch Thiện đi tra xét xem có người nào quạt gió thêm củi vào chuyện Trắc phi này không. Biết được Lâm Thượng Thư Hình Bộ từng vào cung lót đường, Ngọc Hành cười lạnh một tiếng: "Hành động này của Đồng tướng làm rất tốt, còn có thể khiến nhà sui gia đi bán nữ nhi chính mình!" Muội muội ruột của Lâm Thượng Thư chính là gả cho Đồng tướng. Chỉ sợ đời trước trong mắt Đồng tướng, chính hắn cũng chỉ là một đối tượng mà ông ta bán nữ nhi mà thôi! "Ai... Thất ca nhi, đệ có điều không biết..." Thái Tử dường như thật sự yêu thích Đồng đại nương tử. Ở trước mặt Đồng đại nương tử trẻ tuổi xinh đẹp, ngay cả tay già đời trong chuyện tình trường như Thái Tử cũng có chút không tự tin: "Đã nhiều ngày bổn cung đều cảm giác lực bất tòng tâm, vốn định khai triển bản lĩnh đàn ông... Không ngờ luôn là qua loa cất giữ. Ai, sớm biết vậy thì khi niên thiếu ta đã không lưu luyến đám nữ tử mà nhị ca nhi đưa đến rồi..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]