Chương trước
Chương sau
"Chuyện hôm nay ta nói, các vị phải nuốt trong bụng, tuyệt đối không cần nhắc lại!" Tiểu nương tử kia càng thêm thần bí nói, "Chuyện này còn chưa được hạ chỉ, nếu lén nhắc tới sẽ bị chém đầu!"
Còn cần thánh chỉ tứ hôn? Chẳng lẽ là phải gả cho vị hoàng tử nào hay sao? Các tiểu nương tử hận đến ngứa răng, mặc dù Tứ hoàng tử không được Hoàng Đế yêu thích, mẹ đẻ Ngũ hoàng tử hèn mọn, nhưng hiện giờ tốt xấu còn có Lục hoàng tử vào mắt Hoàng Đế kìa! Nếu Đồng đại nương tử gả cho Lục hoàng tử, thì cũng đường đường là một vị Vương phi!
Quý Vân Lưu thấy vị tiểu nương tử này úp úp mở mở kéo dài như vậy, trong lòng ha hả hai tiếng, quay đầu nhìn Tần nhị nương tử bên cạnh. Nhị nương tử hơi lè đầu lưỡi, tỏ vẻ người này vẫn luôn như vậy. Nàng ta thích có cảm giác tồn tại, vậy cứ chờ là được.
Câu chuyện đã lên đến cao trào, tiểu nương tử kia rất vừa lòng với phản ứng của mọi người, cười công bố đáp án: "Đồng đại nương tử được Hoàng Thượng ban cho Thái Tử làm Trắc phi!"
Xôn xao! Lời này giống như sông lớn tràn đê, khiến các tiểu nương tử bỗng nhiên trở nên sôi trào.
"Thế nhưng, lại là làm Trắc phi cho Thái Tử..."
"Thái Tử điện hạ đã hai mươi tám rồi nhỉ..."
"Nhưng Đồng đại nương tử chỉ mới mười lăm tuổi hoa..."
Trong lòng các tiểu nương tử khiếp sợ lẫn vui sướng thay nhau trình diễn. Bọn họ chỉ cảm thấy tin tức này khiến chính mình vừa thoải mái vừa không vui, vừa không vui rồi lại thoải mái... Cũng không biết nên cười hay nên ghen ghét. Nếu Thái Tử lớn hơn chút nữa thì đã có thể làm phụ thân của Đồng đại nương tử rồi. Nhưng Thái Tử còn chưa có con nối dõi, nếu Đồng đại nương tử sinh con trai trưởng, sau này Thái Tử đăng cơ, Đồng đại nương tử sẽ được mẹ quý nhờ con. Danh hiệu Hoàng Quý Phi này dù thế nào cũng không trốn được...
Đang lúc mọi người hết sức hoảng hốt thì có tiểu nương tử thấp giọng nói một câu: "Có tôn quý chăng nữa thì cũng là thiếp. Nếu là ta, ta mới không cần làm thiếp cho người ta..."
Giọng nói kia rất nhỏ, chỉ là trong bầu không khí an tĩnh không tiếng động vẫn bị mọi người cẩn thận nghe vào.
Tạ tứ nương tử thấy mọi người mắt như sói, động tác nhất trí nhìn chính mình, vội vàng xua tay nói: "Ta chỉ là, chỉ là thuận miệng nói, không phải cố ý bình luận việc hoàng gia..."
Hôm nay Tần nhị nương tử là chủ nhân. Nàng ấy thấy gương mặt Tạ tứ nương tử đã đỏ hồng, trực tiếp đứng lên hoà giải nói: "Hôm nay chỉ là các tỷ muội chúng ta lén lút nói chuyện riêng tư. Tỷ muội nói chuyện tự nhiên chỉ có thể lén nói, không thể coi là thật. Mọi người ra khỏi cánh cửa này liền quên đi thôi."
Việc lén lút bàn chuyện Thái Tử như vậy, truyền ra ngoài đều là chuyện không được phép. Bọn họ đều xuất thân từ nhà huân quý, mỗi người cũng không ngốc, sao có thể tự tìm phiền toái cho chính mình. Hiện giờ có bậc thang, mọi người khẳng định sẽ theo xuống. Lại nói đùa một phen rồi các tiểu nương tử đứng dậy cáo từ.
Tần nhị nương tử lén giữ Quý Vân Lưu lại, kéo nàng vào phòng rồi đến trước bàn trang điểm, thần thần bí bí ôm ra một chiếc tráp đưa cho Quý Vân Lưu nhìn xem: "Sư cô bà, đây là hạ lễ ông bác ta nhờ người mang đến. Ông ấy bảo ta đặt cái này ở đầu giường bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi đốt cháy... Sư cô bà, hai lá đạo phù này rốt cuộc là đạo phù gì?"
Tần vũ nhân hiện giờ bế quan, đứa chắt ruột thịt này sắp thành thân ông ấy cũng không xuống núi, hạ lễ là do Tần vũ nhân bảo tiểu Mễ giao cho gia đinh đưa thiệp mời lên núi Tử Hà mang xuống. Tiểu Mễ chỉ thuật lại nguyên lời của Tần vũ nhân, không nói rõ là đạo phù gì, hạ nhân tự nhiên cũng không biết.
Tráp được mở ra. Vì trên đạo phù có linh tính, Quý Vân Lưu cũng không tuỳ tiện sờ loạn. Nàng chỉ dò đầu nhìn thoáng qua, lập tức liền đẩy tay đóng nó lại, "À" một tiếng, giải thích: "Đây là hai lá phù Âm Dương Hoà Hợp, có thể giúp ngươi và Ninh thế tử chàng có tình thiếp có ý, khuê phòng triền miên không nỡ bỏ, hàng đêm quấn quýt đến hừng đông..."
Nhị nương tử: ...
Hàng đêm chiến đấu hăng hái như thế, Ninh thế tử sẽ không cạn kiệt tinh lực sao?
Nhị nương tử hỏi: "Sư cô bà, người nói thật sao?"
Nhìn Tần nhị nương tử đầy mặt đỏ bừng ôm tráp, sóng mắt trừng trừng biểu tình ngượng ngùng, Quý Lục khẩy chóp mũi nàng ấy cười nói: "Giả đó. Ông bác ngươi bảo ngươi đặt ở đầu giường bốn mươi chín ngày, ước chừng là làm một hồi thuật âm dương hoà hợp cho các ngươi... Đạo phù có linh khí cũng có năng lượng toả ra, có thể dung hợp năng lượng của ngươi và Ninh thế tử, sau này sinh hoạt càng tốt đẹp. Ngươi yên tâm đi, ngươi và Ninh thế tử chắc chắn bạc đầu đến già, chết cũng chết cùng một chỗ." Thật là không thể tưởng tượng, vị sư huynh cẩu độc thân này còn có giác ngộ đến mức ấy, xem ra cũng là người bênh vực người mình.
Nhị nương tử trân trọng buông tráp xuống đặt ổn. Rồi nàng ấy đi vài bước lại đây, vươn tay với Quý Vân Lưu: "Còn hạ lễ của sư cô bà đâu ạ?"
Quý Vân Lưu "A ha" một tiếng, một tát chụp về phía tay nàng ấy: "Ông bác của ngươi cũng đã cho ngươi, ngươi còn không yên tâm à?" Tuy miệng nàng nói nhưng tay cũng không chậm hơn bao nhiêu, từ trong tay áo lấy ra một túi tiền cho nàng ấy: "Đạo pháp của ta không cao thâm như ông bác của ngươi. Đây là phù cầu con vẽ lúc trước, ngươi cũng cùng đè ở đầu giường bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi đốt nó đi."
So với châu thoa đồ ngọc gì đó, hai thứ này mới hợp tâm ý Tần nhị nương tử. Lập tức, nàng ấy cười hì hì, không khách khí mà tiếp nhận bảo bối cùng nhau đặt vào trong tráp.
Còn có một việc Quý Vân Lưu muốn báo cho nhị nương tử, đó là việc nàng bế quan. Trong lúc bế quan, nàng muốn lấy lý do cáo ốm xin miễn hết thảy khách lạ: "Nếu có việc gấp, ngươi viết một phong thư đưa cho Cửu Nương là được..."
Ra khỏi Tần phủ, Quý Vân Lưu lấy một túi tiền khác có chứa phù cầu con bảo Cửu Nương mang đến cho Quý Vân Vi, chính mình trở lại viện Yêu Nguyệt Quý phủ liền bắt đầu chuẩn bị việc bế quan.
Đạo gia bế quan, nói trắng ra cũng chính là tắm gội ăn chay, sau đó tĩnh toạ ngộ đạo tu luyện mà thôi. Tuy viện Yêu Nguyệt không phải nơi hấp thu linh khí trời đất tốt nhất, nhưng tốt xấu có linh vật có thể trợ giúp một chút. Quý Vân Lưu kéo đạo phù ra, thiết lập cấm địa trong sương phòng bên cạnh. Hai ngày ngắn ngủi, nàng vẽ tổng cộng một trăm lẻ tám lá đạo phù. Đợi sau khi dán toàn bộ những đạo phù này lên tường thì toàn bộ sương phòng đã loá mắt như đường cái Đông Nhân mà A Tam đưa nàng đi mua la bàn lúc trước.
Trong sương phòng ngoại trừ đạo phù thì chỉ có một gốc hoa la dơn và một tấm đệm hương bồ. Cửu Nương canh giữ ở cửa sương phòng, không cho bất luận kẻ nào tiến vào. Bên trong, lục nương tử ngồi trên đệm hương bồ, mắt nhắm, miệng niệm Tĩnh Tâm chú. Linh khí từ đạo phù và hoa la dơn sản sinh ra theo chú ngữ trong miệng Quý Vân Lưu không ngừng tràn ra. Sau khi Cửu Nương canh giữ bên ngoài nghe thấy, trái tim vừa rồi còn đang nóng nảy lo lắng dường như trở nên bình tĩnh lại. Nàng ấy đứng ở cửa hồi lâu, nghe lục nương tử bên trong không ngừng mặc niệm chú ngữ, chỉ cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng. Nàng ấy càng đứng càng cảm thấy cả người dồi dào sức lực, tinh thần càng thêm phấn chấn...
Quý Vân Lưu đả toạ như vậy, ngồi một lần chính là cả ngày. Vì nàng vẫn là thân thể phàm thai, tự nhiên còn cần ăn hoa màu ngũ cốc nhân gian. Nhưng mà trong lúc bế quan chỉ có thể ăn thức ăn chay mà thôi.
Mấy ngày đầu chỉ có Cửu Nương cảm giác tâm tính và tinh thần bản thân không giống bình thường. Qua hơn nửa tháng, toàn bộ mọi người trong viện Yêu Nguyệt đều cảm thấy tinh thần chính mình ngày càng tốt. Lại thấy mỗi ngày, linh khí vận chuyển quanh người Quý Lục, gương mặt nàng bóng mịn, trong trắng lộ hồng, mỗi người đều cảm thấy, mỗi ngày lục nương tử vào sương phòng xong càng thêm xinh đẹp như hoa.
Cứ như vậy qua hơn hai tháng, bông tuyết bắt đầu từ không trung rơi xuống. Bắt đầu từ khi Quý Vân Lưu bế quan, ngoại trừ có chuyện tất yếu, tất cả nha hoàn bà tử viện Yêu Nguyệt đều không hề ra ngoài đi lại. Mỗi người tự phát ngồi bên ngoài sương phòng cùng lục nương tử đả toạ thanh tu. Dù không thể tu luyện thành đạo, làm linh hồn của chính mình giống như được tẩy rửa một lần cũng rất thoải mái!
Ngày thứ ba kinh thành có tuyết rơi, Đồng đại nương tử được nâng vào Đông Cung của Thái Tử. Đồng gia không phải gia đình bình dân, mà vị Trắc phi này còn do Hoàng Đế tự mình ban cho, nên dù Đồng đại nương tử không có kiệu tám người nâng tiến vào Đông Cung, Thái Tử cũng bày yến hội ở Đông Cung, mời một ít nhà huân quý trong triều tới yến tiệc ngắm tuyết.
Căn cứ tinh thần huynh thân thiện đệ cung kính, Thái Tử không chỉ tặng một tấm thiệp cho Mục Vương, cũng sai người đưa đến Quý phủ, mời lục nương tử tham dự yến tiệc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.