Đối với chuyện Hoàng Đế kết án như vậy, Đại Lý Tự Khanh là người đầu tiên không phục. Cái đầu trên cổ ông ta cũng đã dùng lời lẽ chính đáng đặt cược rồi, suốt đêm lăn lộn gà bay chó sủa như vậy, ông ta làm sao tin tưởng Đang tiểu vương gia chỉ vì diễn chơi mà thôi!
Thất hoàng tử cũng không tin tưởng kết quả này. Một đời trước, nếu hắn gặp được việc này còn có thể tin lời giải thích của Đang tiểu vương gia. Nhưng hiện giờ kết hợp với vụ án phản tặc Giang Hạ, còn có đủ loại hoài nghi chưa giải đời trước, Mục Vương và Trần Đức Dục nghĩ tới cùng một chỗ, nhất định không đơn giản chỉ là diễn chơi như vậy.
Chỉ là, Hoàng Đế đã viết bản án, mọi người không phục cũng không được, không tin tưởng cũng thế, tất nhiên phải vâng theo bản kết án này.
Quý Vân Lưu ở phủ Mục Vương mấy ngày rồi trở về Quý phủ. Đối với chuyện "sống chung" trước mấy ngày này, lục nương tử tỏ vẻ rất vừa lòng, rất thư thái. Mỗi ngày, chỉ cần ngồi ở đầu giường, ngắm mỹ nam tắm rửa sau bình phong một chút, so với vũ hoá thăng tiên quả thật còn lâng lâng hơn.
Thực sắc tính dã*, đây là bản tính của con người. Lục nương tử không hề cảm thấy cử chỉ của chính mình đáng khinh càn rỡ chỗ nào. Mỗi ngày, nàng tiếp tục ngồi đầu giường nhìn phía sau bình phong, tận tình tìm niềm vui.
*Thực sắc tính dã: Ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Đối với hành động này của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075378/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.