Chương trước
Chương sau
Hai người ngồi xe ngựa đến Đại Lý Tự. Vì không khiến người chú ý, Thất hoàng tử lệnh cho Tịch Thiện trực tiếp đánh xe vào hậu viện của Đại Lý Tự. Thời điểm xuống xe, bọn họ thế nhưng gặp được Tần nhị nương tử. Tần nhị nương tử thấy Thất hoàng tử kéo Quý Vân Lưu xuống xe, đi vài bước đến bên cạnh nàng, thăm dò khẽ cười nói: "Hôm nay, sư cô bà coi như giải nỗi khổ tương tư hai tháng này..."
"Vì sao ngươi cũng ở Đại Lý Tự?" Người này tuổi nhỏ, thân là công dân cổ đại hợp pháp chân thật, nhưng nói về tính không e lệ lại là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ngay cả lục nương tử cũng có thể bị đè chết trên bờ cát. Vì thế, Quý Lục sáng suốt lựa chọn nói sang chuyện khác, "Chẳng lẽ Đại Lý Tự còn cần ngươi tới làm chứng?"
"A Y bị cổ phản phệ, toàn bộ ngự y Thái Y Viện nghe đến cổ liền biến sắc, nên Ninh thế tử để ta tới xem A Y một chút." Hôn sự của Tần nhị nương tử đến gần, khoảng cách thật là dùng đầu ngón tay cũng có thể đếm được. Hôm nay, một thân váy đỏ thạch lựu càng hiện vẻ mặt mày hồng hào, toả sáng rực rỡ. Nàng ấy chỉ vào hòm thuốc Lưu Nguyệt mang theo phía sau, "Thật ra những thứ như cổ này, ta cũng chỉ từng thấy trên sách, còn chưa gặp được ngoài thực tế, cũng là có lòng riêng cầu Ninh thế tử để ta tới nơi này mở mang kiến thức một chút." Nói trắng ra, nàng ấy giống Quý Vân Lưu, đều là đi cửa sau.
Hai người đang nói chuyện thì Ngục thừa của Đại Lý Tự chạy tới, mời ba người vào hậu đường Đại Lý Tự.
Loại chuyện liên quan đến hoàng quyền hoàng gia này, không chỉ riêng Đại Lý Tự thẩm vấn và Thất hoàng tử dự thính là đủ. Lúc trước khi thẩm vấn Trương nhị lang còn có thể đóng cửa nhốt lại, ngươi muốn như thế nào thì ta như thế ấy. Nhưng hôm nay chính là Vương gia Đại Chiêu, đệ đệ ruột thịt của Hoàng Đế, tự nhiên muốn tam tư hội thẩm mới có thể định án.
Tam tư hội thẩm không phải việc nhỏ. Giờ phút này, Đại Lý Tự tự nhiên muốn điều tra ra trong bụng Tống di nương có phải thật là cổ hay không mới có thể kinh động đến Hình Bộ và Ngự sử Trung Thừa.
Trong trắc điện hậu đường, Đại Lý Tự Khanh ngồi ở bàn chủ thẩm đang thẩm vấn, Ninh thế tử thì ngồi ở một bên chờ phán xét.
Ngự y Thượng Quan Giang mềm chân, sắc mặt trắng bệch đứng bên dưới. Tống di nương quỳ gối bên kia, trong miệng nhét khăn trắng như cũ, ngay cả chân tay cũng bị trói lại chắc chắn.
Khi Quý Vân Lưu được Thất hoàng tử dẫn vào, Đại Lý Tự Khanh nao nao. Rồi sau đó, ông ta và Ninh thế tử cùng đứng dậy hành quan lễ, hệt như không thấy được lục nương tử, rồi phất tay cho người chuyển ba chiếc ghế dựa đến để cả ba đều ngồi một bên.
"Mục Vương điện hạ." Trần Đức Dục sai Chủ Bạc đưa toàn bộ hồ sơ lời khai thẩm vấn được đến trước mặt Ngọc Hành cho hắn xem qua, "A Y đã cung khai toàn bộ, nói trong bụng thị thiếp Cảnh Vương là do nàng ta hạ Thần trùng cổ. Cổ này có thể làm bụng người trướng lớn nuốt tinh huyết con người, có thể nuôi trong bụng mấy tháng."
Ngọc Hành lật hồ sơ, nhìn xung quanh một vòng: "A Y kia đâu?"
Trần Đức Dục nói: "Tình trạng của nàng ta vừa ổn định một chút nên hạ quan cho nàng ta ở trong phòng thuật lại diện mạo người bảo nàng ta hạ cổ." Trần đại nhân làm việc nhanh chóng, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, kể lại chuyện tất cả các đại phu thay Tống di nương bắt mạch đều là hỉ mạch.
"Vậy có biết được rốt cuộc là A Y thông qua người nào của phủ Cảnh Vương để hạ cổ này cho thị thiếp Cảnh Vương không?"
"A Y nói nàng ta chỉ phụ trách bỏ cổ vào trong cháo tổ yến, còn tổ yến sẽ có người bưng đi, nên nàng ta cũng không biết người liên hệ ở phủ Cảnh Vương là người nào. Hạ quan vốn muốn hỏi Tống di nương phủ Cảnh Vương, chỉ là dường như Tống di nương này không tiếp thu được sự thật trong bụng mình là cổ, chỉ cần lấy khăn trong miệng ra thì sẽ luôn nói lời kích động." Nhân chứng không phối hợp như vậy, Trần đại nhân cũng cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc.
Nghe vậy, Quý Vân Lưu chuyển mắt qua trên người Tống Chi Hoạ đang quỳ bên dưới. Gương mặt nàng ta ảm đạm, dù bị trói tay chân nhét miệng vẫn bộ dáng lắc đầu kích động như cũ, dường như căn bản không tin chính mình mang thai không phải con nối dõi hoàng gia.
Thất hoàng tử hỏi: "Người hạ cổ đã ở đây, không phải chỉ cần giải cổ cho Tống di nương thì nàng ta có thể biết được trong bụng là thật hay giả?"
Chuyện này, Trần đại nhân càng thêm bất đắc dĩ: "Bẩm điện hạ, cổ này hung tàn, hơn nữa đã ở trong bụng Tống di nương hơn hai tháng, đã ăn mất phần lớn tinh huyết của Tống di nương, có thể nói đã hoà hợp một thể với Tống di nương. A Y nói nàng ta cũng không có cách nào giải cổ này."
Lời này dường như kích thích tới Tống di nương. Tâm tình nàng ta kích động, gương mặt vặn vẹo, cả người nhảy lên rồi lại rơi xuống, trán đụng vào gạch đá xanh, nằm trên mặt đất thút thít rơi lệ.
Một màn này làm Tần nhị nương tử không đành lòng. Dù nàng ấy từng thấy Tống Chi Hoạ vì đạt được mục đích dùng thủ đoạn bỉ ổi, nhưng trong sự kiện hạ cổ này, nàng ta xác thật xem như người bị hại. Tuổi hoa như vậy bị trùng cổ làm hại, đúng là rất tàn nhẫn.
Tần nhị nương tử thăm dò nhẹ giọng hỏi Quý Vân Lưu: "Sư cô bà, Đạo gia có đạo phù giải cổ này hay không?"
Đạo phù xác thật có thể trừ tà tránh hung, nhưng thật sự cũng không thể xem đạo phù là bùa vạn năng mà sử dụng.
"Ngay cả A Y cũng không giải được, chỉ sợ ta cũng không thể." Dừng lại, Quý Lục móc mấy lá đạo phù từ trong túi tiền ra, nói tiếp, "Hữu dụng hay không ta cũng không biết, ngươi cứ xem đạo phù là dược liệu của ngươi, phối với mấy phương thuốc cho Tống tỷ tỷ thử một lần đi." Ngẫm nghĩ, nàng lại rút mấy lá đạo phù ra đưa cho Ngọc Hành: "Thất gia, cho dù có biện pháp giải cổ thì vẫn cần chút thời gian. Nhưng nếu chỉ muốn để Tống tỷ tỷ nhìn thấy trong bụng mình là gì, vậy cũng có biện pháp."
Thất hoàng tử nhìn đạo phù trên tay Quý Lục, lập tức hiểu được. Hắn sai người đốt đạo phù thành tro, hoà với nước rồi kêu Ngục thừa cho Tống Chi Hoạ uống hết.
Đầu của Đại Lý Tự Khanh cược trên bàn Hoàng Đế, ngựa chết cũng muốn xem như ngựa sống mà chạy chữa. Trần Đức Dục ôm đầu nặng trĩu, cũng không rảnh lo vì sao trong túi tiền của lục nương tử có tài nguyên đạo phù không dứt, lập tức sai Ngục thừa làm theo.
Khăn trong miệng được lấy ra, Tống Chi Hoạ có được cơ hội lại hô to một trận: "Ta là người của phủ Cảnh Vương, trong bụng ta chính là con nối dõi hoàng gia, sao các ngươi dám đối xử với ta như thế... Ưm ưm ưm..."
Gương mặt Ngục thừa không có biểu tình gì, một tay bóp chặt cằm của biểu cô nương để nàng ta theo bản năng mở miệng ra, ục ục rót toàn bộ chén nước bùa kia vào. Mãi đến khi toàn bộ nước bị uống sạch, lúc này Ngục thừa mới buông tay ra, chờ một bên.
Toàn bộ ánh mắt mọi người dừng trên người Tống di nương. Mỗi người đều không chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm bụng và miệng nàng ta, rất sợ bỏ qua hình ảnh trong một chớp mắt.
"A..." Chỉ chốc lát sau, Tống di nương đã bắt đầu đau bụng. Bụng đau từng đợt làm nàng ta khó thể chịu đựng, nàng ta nằm trên mặt đất lăn lộn. Tầm mắt Trần đại nhân bị ảnh hướng, trực tiếp đứng lên, nhoài người ra nhìn chằm chằm.
"A, các ngươi cho ta uống thứ gì..." Tống Chi Hoạ không ngừng lăn lộn, thảm thiết kêu to: "Đám người các ngươi, vì sao từng người đều không thể thấy ta tốt đẹp..."
Nàng ta vừa hô lớn, trong bụng vừa trào lên mùi máu tươi, một ngụm máu phun lên mặt đất. Trong máu loãng trào lên từ trong bụng kia có rất nhiều trùng trắng đang bò, bên trong còn có vô số trứng trùng. Không chỉ trong miệng, ngay cả hạ thể nàng ta cũng đồng thời chảy ra máu và trùng trắng...
"Á!" Tống Chi Hoạ bị một màn này doạ cả người dựng bắn. Mùi chua dâng lên, nàng ta lại cảm thấy trong bụng hơi nhợn rồi nôn ra toàn bộ đồ ăn hôm nay.
Mặc dù là người của Đại Lý Tự nhìn quen dao nhỏ và máu thịt, cũng bị hình ảnh người sống nôn ra trùng trắng lại thêm mùi đồ nôn chua loét làm ghê tởm một phen.
"Đây chính là đồ trong bụng ngươi!" Trần Đức Dục một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, bất chấp Tống di nương dơ hầy đã gõ phách mộc đường một cái, nhân cơ hội bắt đầu thẩm vấn: "Tống Chi Hoạ, trong bụng ngươi không phải con nối dõi hoàng gia mà là một bụng trùng trắng. Còn không mau chóng phối hợp với bản quan, điều tra ra người hạ cổ ngươi! Cảnh Vương vừa rồi đã phái người thuyết minh với bản quan, bản quan có thể giữ ngươi tại Đại Lý Tự cho đến khi vụ án kết thúc. Vụ án liên luỵ cực rộng, nếu ngươi còn không chịu tỉnh ngộ, bản quan có thể giữ ngươi trong nhà lao Đại Lý Tự mấy tháng, thậm chí hơn mấy năm..."
Lời Trần đại nhân nói chuẩn xác, Tống Chi Hoạ cắn môi nắm tay, đảo mắt nhìn Ninh thế tử một bên đang lo lắng Tần nhị nương tử nhìn không quen hình ảnh máu tanh như vậy. Giờ phút này, hắn nghiêng thân thể, tay phải cầm lấy tay trái của Tần nhị nương tử, tay trái che hờ hai mắt nàng ấy, thần thái dịu dàng, đang nói nhỏ bên tai nàng ấy gì đó.
Vì bàn tay to cầm kiếm nhiều năm như vậy che lấp, Tống Chi Hoạ chỉ có thể thấy đôi môi Tần Thiên Lạc. Môi kia được làn da màu lúa mạch của Ninh Mộ Hoạ tôn lên càng thêm kiều diễm. Khoé miệng nàng ấy hơi cong lên, vẻ thẹn thùng nhìn một cái không sót gì.
Người nọ thật lòng dịu dàng, Cảnh Vương lạnh lùng tuyệt tình, trong lòng Tống Chi Hoạ tuyệt vọng, ngay cả sức lực thở dốc cũng mất đi. Nàng ta quỳ trên mặt đất, trong miệng lại không còn lời gì khác. Trần Đức Dục hỏi nàng ta cái gì thì nàng ta trả lời cái đó.
Chiếu theo khẩu cung của Tống Chi Hoạ xem ra, nàng ta ở phủ Cảnh Vương cũng có một phòng bếp nhỏ. Tổ yến kia là do nữ đầu bếp trong bếp chưng. Khi lần đầu tiên dùng, nàng ta cảm thấy có chút mùi lạ. Chỉ là, ngoại trừ vài lần ăn được bạch yến ở Quý phủ, nàng ta chưa từng hưởng qua huyết yến, cho rằng mùi lạ như vậy là vị tanh hôi của huyết yến nên cũng không chú ý nhiều hơn...
Ngục thừa lại dẫn toàn bộ nha hoàn và nữ đầu bếp theo lời Tống di nương đến thẩm vấn. Nữ đầu bếp thấy quan uy, không dám giấu giếm nửa câu đều cung khai. Bà ta nói tham huyết yến của Tống di nương, vì thế khi có người đưa cho bà ta một chung huyết yến đã chưng xong thì không hề hoài nghi, lập tức bưng huyết yến này cho Tống di nương ăn.
"Đại nhân, đại nhân..." Nữ đầu bếp quỳ xuống đất xin tha, "Dân nữ đã dùng ngân châm thử, tổ yến kia không hề có độc... Dân nữ chỉ là một đầu bếp nho nhỏ, sao dám tạo phản chứ..."
Lại thẩm vấn ngự y Thượng Quan Giang, khẩu cung của Thượng Quan Giang và nữ đầu bếp không khác nhau mấy.
Thượng Quan Giang ở Thái Y Viện đã lâu nhưng vẫn luôn không có thành tựu. Ở trong hoàng cung, không chỉ phi tử hậu cung muốn tranh sủng leo lên, đại thần trong triều muốn nỗ lực phấn đấu, ngay cả ngự y Thái Y Viện cũng không có khả năng cam lòng lạc hậu. Thượng Quan Giang ở Thái Y Viện vẫn luôn là người có thể có có thể không, cho nên chuyện khám mạch cho di nương lần này liền rơi xuống trên người hắn.
"Trên đường hạ quan ngồi xe ngựa đến phủ Cảnh Vương, bỗng nhiên gặp phải thích khách mặc hắc y..." Thượng Quan ngự y run giọng, ý thức thanh tỉnh, giọng điệu run rẩy cung khai, "Thích khách kia cầm dao nhỏ uy hiếp hạ quan, buộc hạ quan khi bắt mạch cho Tống di nương thì nói hết thảy mạnh khoẻ là được. Nên viết thì viết, phương thuốc tiếp tục đưa, chỉ là phải nói nàng ta hết thảy mạnh khoẻ... Hạ quan vào phủ Cảnh Vương, xem mạch thay Tống di nương, phát giác nàng ta là hỉ mạch, chỉ là thân thể suy yếu... Vì thế, vì thế, hạ quan liền cho một ít dược liệu an thai và cường thân kiện thể..."
Đang thẩm vấn, Đại Lý Tự Thiếu Khanh trình lên bức tranh mà họa sư vẽ lại theo lời miêu tả của A Y. Bức vẽ này Đại Lý Tự Khanh vừa xem, lập tức xoay người tới bên cạnh Ngọc Hành.
Ông ta lại trình bức vẽ lên, trịnh trọng nói với Thất hoàng tử: "Điện hạ, thời gian cấp bách, đêm nay, hạ quan sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng, yêu cầu tam tư hội thẩm án này!"
Ngọc Hành cúi đầu nhìn bức vẽ kia. Bên trên vẽ đúng là Đang tiểu vương gia phủ Kỳ Vương.
Tiểu vương gia Kỳ Vương nhận thức A Y biết hạ cổ, sai A Y hạ cổ cho Tống di nương, khiến người ngộ nhận nàng ta mang thai con nối dõi hoàng gia... Chỉ cần A Y không chết, nhân chứng vật chứng đều có, làm thế nào cũng không chấp nhận được Đang tiểu vương gia chống chế!
Nhưng A Y bị cổ phản phệ nên hiện chỉ còn thoi thóp. Bởi vậy, Trần Đức Dục mới yêu cầu suốt đêm hội thẩm!
Đại Lý Tự vì Đại Chiêu cúc cung tận tuỵ muốn làm việc cả đêm, Thất hoàng tử khẳng định không ngăn cản. Nhưng thời gian không còn sớm, hắn cũng không chịu nổi người trong lòng phải chịu khổ không ngủ không nghỉ, nên lập tức sai người đưa Quý Vân Lưu trở về.
Tần nhị nương tử theo Quý Vân Lưu cùng đi. Lúc đi, nàng ấy viết mấy phương thuốc cho A Y và Tống di nương. Thuốc được Ngục thừa đưa đến thiên điện cho hai người. A Y nhìn thuốc kia và Tống Chi Hoạ sống không còn gì luyến tiếc, cười lạnh nói một câu: "Nếu còn có thể sống sót thì phải tồn tại cho tốt. Cô nhìn xem ta, ta hiện giờ hối hận, nhưng đã mất mạng để làm lại từ đầu..."
Trên người Tống Chi Hoạ dơ loạn không chịu nổi nhưng cũng không ai lại đây giúp nàng ta tẩy rửa. Nàng ta dựa vào góc tường, nhìn ánh trăng xám trắng chiếu vào từ cửa sổ sương phòng rọi trên tay mình, cười si ngốc. Hệt như ở núi Tử Hà, nàng ta đã sớm được người cảnh báo đừng làm bậy...
Khi Hình Bộ Thượng Thư Lâm Mạc được người thông báo rằng Đại Lý Tự nói Kỳ Vương và Đang tiểu vương gia có ý tạo phản, đã mời hai người đến Đại Lý Tự thẩm vấn, suýt nữa từ trên ghế lăn xuống.
Lâm Thượng Thư bám lấy góc bàn, kêu rên một tiếng nói: "Gã Trần cẩu này, yên ổn làm chó săn cho Hoàng Thượng không phải được rồi à, vì sao lắm chuyện như vậy! Thế nhưng nói Kỳ Vương muốn tạo phản! Vu hãm lung tung như vậy, hắn sao không nói hắn biết bay lên trời chui xuống đất đi!"
Lâm Thượng Thư kêu rên xong, rồi sau đó thật sự nhận được thánh chỉ của Hoàng Đế. Sự việc quan trọng liên quan đến giang sơn xã tắc, Lâm Thượng Thư vội vàng mặc quan phục, sai người chạy đến Đại Lý Tự.
Mọi người đợi trong sảnh chính chốc lát, Ngự sử Trung Thừa Chu Bình Quân cũng đuổi tới. Giống như Lâm Thượng Thư, ông ta cũng vội vàng suốt đêm tới "tăng ca".
Tam tư hội thẩm trắng đêm. Nhưng khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, sau khi Ngọc Đang vào Đại Lý Tự, thẳng thắn bộc trực, nửa điểm cũng không dài dòng đã trực tiếp nói: "Ta nhận tội."
Tiểu vương gia đứng ở chỗ đó, trực tiếp kể ra sự chán ghét của chính mình với biểu cô nương. Hắn nói nữ tử này lả lơi ong bướm, tham lam phú quý, cũng không chiếu nước tiểu xem chính mình, chỉ muốn gà rừng biến thành phượng hoàng. Hắn thay Cảnh Vương không đáng nên nghĩ đến việc dùng cổ tới chỉnh Tống di nương. Còn về tạo phản gì đó, Đang tiểu vương gia vỗ ngực nói: "Các vị đại nhân, phiền toái các vị nhìn xem bổn vương. Nhìn bổn vương xem, bổn vương mỗi ngày đấu chim đấu trùng còn không kịp, làm sao có thời gian đi tạo phản!"
Hắn đứng ở chỗ đó thuật lại từng ví dụ một, cái gì mà thị vệ của bổn vương cũng chỉ có ba người, thêm gã sai vặt cũng chỉ bảy người, còn có thể dựa vào bảy người tạo phản? Còn có tiền tiêu vặt mỗi tháng có mấy lượng, mỗi ngày tiêu phí là mấy lượng, kết giao bạn bè ăn chơi đàng điếm là những ai...
Cứ tính toán theo như vậy, Hình Bộ Thượng Thư chủ thẩm và Ngự sử Trung Thừa sâu sắc cảm thấy, Trần Đức Dục là hoàn toàn điên rồi mới nghĩ ra chuyện phủ Kỳ Vương muốn tạo phản!
Manh mối tới nơi này của Đang tiểu vương gia cũng liền đứt đoạn, muốn điều tra sâu thêm cần có thời gian. Dù cho Đại Lý Tự Khanh tiêm máu gà, uống một nồi canh đại bổ cũng không thể gán cái danh tạo phản cho phủ Kỳ Vương. Chuyện này trình sổ con tới tay Hoàng Đế, Hoàng Đế giả điếc phê chuẩn, Đang tiểu vương gia quá ham chơi, lấy con nối dõi hoàng gia làm trò đùa, tước đoạt phong hào Đang Vương, ở trong phủ suy ngẫm một năm không được ra phủ. Kỳ Vương không biết cách dạy con, tước đoạt phong hào Kỳ Vương, đổi thành Kỳ Tước gia, ở trong phủ cảnh tỉnh ba tháng không được ra phủ...
Vụ án Kỳ Vương tạo phản điều tra một ngày một đêm, cứ như vậy kết án.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.