Chương trước
Chương sau
"Vì khoa cử mà mua toà nhà tam tiến tại kinh thành, trong nhà hẳn rất có gia tài?" Ngọc Hành gõ ngón tay trên bàn, "Nói tiếp đi."
"Vâng, Đậu gia ở Tô Châu Giang Nam chính là làm ăn tơ lụa, trong nhà đúng thật rất có của cải, nghe nói là một trong ba phú hào ở Giang Nam. Mà Đậu Niệm Bách này là đích tôn của trưởng tử Đậu gia. Hiện giờ Đậu gia muốn theo con đường làm quan, trong nhà bồi dưỡng cho hắn rất nhiều, đúng là nhìn trúng hắn." Ninh Thạch nói rõ chi tiết, "Chỉ là trong bụng Đậu Niệm Bách này sợ là không có bản lĩnh thật gì. Khi tiểu nhân mới đi tìm hiểu, vừa lúc gặp gỡ xe ngựa từ trong toà nhà của Đậu gia ra ngoài, ngồi trong xe ngựa kia đúng là ba kỹ nữ của Ngộ Tiên Các."
Kỳ thi hội sắp tới, chỉ cần người có lòng một ít, người nào không phải ở trong nhà chong đèn khổ đọc. Kẻ hiện giờ còn đưa kỹ nữ vào trong nhà, thật sự là vô pháp vô thiên.
Ninh Thạch ngẩng đầu liếc nhìn thần sắc của Thất hoàng tử một cái, thấy mày của y nhướng lên, lại nói: "Tiểu nhân đi theo xe ngựa, đến Ngộ Tiên Các hỏi thăm, tú bà giữ cửa kia nói, Đậu Niệm Bách là khách quen của Ngộ Tiên Các. Thường xuyên cùng đến với hắn, do hắn mời, còn có một ít quan viên trong triều."
"Trong triều đều có những ai?"
"Tiểu nhân còn chưa tra được, đã phái người nhìn chằm chằm mười hai canh giờ."
"Tốt, điều tra mọi thứ của Đậu Niệm Bách này cho ta." Ngọc Hành nghĩ nghĩ, lại phân phó: "Trong số sĩ tử đi thi lần này, trong nhà giàu có, toàn bộ đều điều tra rõ, đưa danh sách lại đây cho ta."
Ninh Thạch đáp lời.
Sau khi Thất hoàng tử có hồ sơ, viết một phần sách lược mà phu tử Quốc Tử Giám đã giao, khi lại ngẩng đầu, đã đến lúc lên đèn. Dùng qua bữa tối lung tung rối loạn của phủ Quỳnh Vương, Ngọc Hành đứng nhìn trăng non bên ngoài cửa sổ. Trăng non cong cong, phác hoạ một nỗi tương tư. Bộ dáng Quý Lục yếu ớt như vậy, hiện tại hắn ngẫm lại vẫn đau lòng, cũng không biết hôm nay nàng có khoẻ chút nào hay không. Sau giờ Ngọ, hắn đã cho thị vệ đưa tin đến phủ Nội Vụ trong cung, nói đêm nay hắn sẽ nghỉ lại trong phủ Quỳnh Vương. Giờ phút này, hắn cũng không do dự nhiều, sai người thay quần áo xong liền đi ra bên ngoài.
Quỳnh Vương đây thật là không hiểu được mà gánh nồi một lần lại một lần.
Lục hoàng tử thấy Thất hoàng tử một thân y phục đen lại muốn ra phủ, lần này, hắn cũng thay đổi thường phục, cùng ra tới, mang vẻ mặt "Ta muốn xài tiền" nói: "Thất ca nhi, hôm nay, lục ca liền cùng đệ đi kiến thức một phen. Lục ca ta cũng đã rất lâu không đi đến nơi pháo hoa hẻm liễu!"
Thất hoàng tử sao có thể để người vướng chân vướng tay này đi theo. Hắn liếc nhìn Ngọc Quỳnh, đứng trước cửa lớn phủ Quỳnh Vương, nhìn cửa, giọng điệu nhẹ nhàng tự nhiên: "Lục ca có nhớ rõ qua một đoạn thời gian chính là ngày sinh của mẫu thân chúng ta không? Chúng ta làm nhi tử, chuẩn bị lễ mừng thọ cho mẫu thân là tất nhiên. Vì biểu thị lòng hiếu thảo, chúng ta còn phải bày tiệc mừng trong phủ, làm một bữa yến tiệc, không phải sao?"
Hai chữ "Ngày sinh" này, khiến Ngọc Quỳnh che túi tiền lại! Chuyện hôm trước hắn còn nhớ rõ, hôm nay làm sao liền đã quên!
Lục hoàng tử không kịp suy tư tinh tế, nghe được Ngọc Thất lại nói, "Sau ngày sinh của mẫu thân, ta liền muốn dọn ra khỏi cung, ngược lại còn phải mời lục ca ngày đó tới phủ ta sớm chút, giúp ta nghênh đón khách tới. Ta cảm thấy thật ra cũng không thiếu thứ gì, đến lúc đó lục ca cũng không cần tốn kém, lại đưa hạ lễ cho ta."
Lục hoàng tử chớp mắt, dại ra.
Thất hoàng tử đi hai bước về phía cửa lớn, ngẩng đầu nhìn cột trụ, than nhẹ một tiếng, một mảnh đơn chiếc: "Sơn dầu cây trẩu này, đều đã tróc ra rồi."
Một kích trí mạng, trí mạng một kích!
Tâm tư cuồn cuộn của Lục hoàng tử bị một câu ngắn ngủn như vậy nói đến cả người lập tức co vòi rụt cổ: "Thất ca nhi, ta lục ca đệ nhớ ra trong phủ hình như còn có... Cái gì kia, hôm nay ta chỉ sợ không thể bồi đệ ra ngoài, bản thân đệ phải cẩn thận một chút. Ta nói với đệ, đối với nữ nhân da mặt phải đắp rắn chắc chút! Đúng, chúng ta không thể để cô nương xem liền thẹn thùng! Cái gì kia, lục ca đệ liền không bồi đệ đi, đệ đi mau đi, đi sớm về sớm..." Qua một đoạn thời gian là đại thọ của Hoàng Hậu, hắn phải tặng lễ. Qua chút thời gian là ngày Thất hoàng tử được phong vương ban phủ đệ, muốn tặng lễ... Oa oa! Cửa vương phủ hắn năm nay cũng không dư thừa bạc đi quét sơn đấy!
Có lần đầu tiên trèo tường, lần thứ hai liền quen tay hay việc. Ninh Thạch lặng yên không tiếng động ngừng xe ở ngõ nhỏ phía Tây không người. Thất hoàng tử đạp lên tay Ninh Thạch, mượn lực nhảy lên, vững vàng lọt vào Yêu Nguyệt Viện.
"Cô nương nhà ngươi hôm nay có khá hơn?" Câu đầu tiên khi rơi xuống đất, hắn chính là hỏi Quý Vân Lưu như thế nào.
"Bẩm điện hạ, hôm nay cô nương tốt hơn rất nhiều." Cửu Nương ở trong sân tiếp ứng. Nàng thấy Thất hoàng tử đưa một bao vải thức ăn, mày cũng không động một chút, hành lễ, đôi tay nhận lấy liền đến phòng bếp chuẩn bị.
Giờ phút này, Quý Lục đang nửa nằm trên giường. Nàng thấy Ngọc Hành vén rèm đi vào, không hề kinh hoảng, ngược lại nhoẻn miệng cười: "Hôm nay ngài mang theo đồ ăn gì?"
Hồng Xảo vốn đang ngồi thêu thùa ở một bên, thấy Thất hoàng tử tiến vào, mặt mày nàng giật giật. Nàng vội vàng đứng lên hành lễ, lại nhẹ giọng lui ra ngoài.
"Mang cho nàng điểm tâm của Hoa Dung Trai." Ngọc Thất tiến lên vài bước, vươn tay thăm dò cái trán của Quý Vân Lưu, bị nàng vỗ vỗ: "Thất gia, ta không có phát sốt."
Ngọc Hành thuận đường liền nắm lấy tay nàng, cảm nhận độ ấm, cảm thấy tay nàng vẫn là ấm áp, sắc mặt nàng cũng không tái nhợt giống như hôm qua, liền yên lòng. Hắn cũng ngồi trên giường, ló đầu qua: "Mới vừa rồi nàng xem cái gì?"
Quý Vân Lưu lật bìa sách ra: "Ta đang xem lịch sử Đại Chiêu. Thất gia muốn ngồi vị trí chí tôn, nếu ta đi theo Thất gia, không thể ngay cả tổ tiên nhà mình gọi là gì cũng không biết đi."
Một tay Ngọc Hành cùng nàng cầm lấy sách, một tay ôm lấy nàng, làm nàng dựa vào trong ngực chính mình: "Có chỗ nào xem không rõ không?"
"Có," Quý Vân Lưu dựa vào đệm thịt người, cầm sách, lật đến một chỗ phía trước: "Phía trên nói, khi Thái Tổ Hoàng Đế chỉ kiếm thiên hạ, mời Phong đạo nhân khai đàn làm phép, được một cục diện thiên thời địa lợi nhân hoà. Sau đó, quân Chiêu thế như chẻ tra, không tốn một binh một tốt, liền đoạt được kinh thành?"
Ngọc Hành cười nói: "Sách sử truyền lưu bên ngoài đều đã trải qua chỉnh sửa, có chút lời ghi lại, không thể tin hoàn toàn."
Quý Vân Lưu "Ừ" một tiếng, gật đầu tỏ vẻ lý giải. Người hoàng gia đều sĩ diện, củng cố ngôi vị Hoàng Đế cần dựa vào thần thoại. Cái gọi là thuộc về thiên mệnh, chính là muốn dựa vào thần thoại huyền huyễn thêm mắm thêm muối khiến dân chúng tin tưởng.
"Có điều, Phong đạo nhân giúp Thái Tổ mở nước, xác thực không thể không có công. Núi Tử Hà chính là do Phong đạo nhân lựa chọn xây dựng." Ngọc Hành lần lượt giải thích, "Thái Tổ luận công ban thưởng, ban cho Tử Hà Quan vinh dự được là đạo quan hoàng gia, càng khiến bá tánh Đại Chiêu đều phải tuân theo phụng dưỡng Tam Tiên Đạo gia."
Ngọc Hành ngồi ở kia, bắt đầu giảng giải lịch sử chân chính của Đại Chiêu cho Quý Vân Lưu. Hắn mở vài trang sách, chỉ vào phía trước nói: "Trước Đại Chiêu chúng ta, Đại Việt thống nhất thiên hạ đã hơn bảy trăm năm. Thái Tổ Hoàng Đế Đại Chiêu chúng ta vốn là Trấn Bắc tướng quân của Đại Việt. Hoàng Đế Đại Việt ngu ngốc vô độ, lê dân khó khăn, Thái Tổ đoạt thiên hạ này, lại nói tiếp, cũng xem như là tạo phản mà có được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.