Hoàng Đế được lời đảm bảo của Quý Đức Chính, trái tim này cũng buông xuống. Ông ngẩng đầu nhìn Cảnh Vương ở một bên trông mòn con mắt, cầm lấy ngọc tỷ bằng ngọc Lam Điền có khắc bàn long, ấn xuống một cái trên thánh chỉ. Thôi, dòng tộc phía thê tử không đủ trợ giúp liền không đủ vậy, thất ca nhi sau này làm một Vương gia nhàn tản là được.
Hoàng Đế ấn xong ngọc tỷ lên thánh chỉ, một trái tim treo lơ lửng của Nhị hoàng tử rốt cuộc về lại trong ngực. Hắn tâm địa độc ác hoàn toàn không có ý hối hận, quỳ xuống đất tự mình xin phép: "Phụ hoàng, thánh chỉ này không bằng để nhi thần đi tuyên đọc, khiến nhi thần cũng dính chút không khí vui mừng của thất ca nhi!"
Hoàng Đế nhìn xem đỉnh đầu hắn, không lên tiếng.
Nhị hoàng tử không dám ngẩng đầu, ánh mắt Hoàng Đế giống như ngân châm băng lạnh trong thoại bản, từng cây từng cây đâm khắp toàn thân, đâm đến Cảnh Vương cảm thấy lưng chính mình đều lạnh lẽo. Chẳng lẽ mọi thứ hắn làm đều bị Hoàng Thượng biết hết rồi hay sao? Phụ hoàng à! Hắn lăn lộn tới lui, tất cả đều là vì Thái Tử đại ca của hắn!
"Cũng được, ngươi thúc đẩy hôn sự này, do ngươi đi tuyên đọc cũng tốt, cho lục nương tử có mặt mũi, làm người khác không cần coi nhẹ nàng." Hoàng Đế rốt cuộc đem thánh chỉ cuộn lại, giao cho hắn, "Nói như thế nào sau này cũng là đệ muội ngươi, đều là người một nhà. Về sau ngươi cũng phải đối đãi với thất đệ ngươi."
"Vâng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075170/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.