Quý Vân Lưu và Bích Chu uốn gối chờ ở một bên, Ngọc Hành mang theo Tịch Thiện đi về phía trước, không hề dừng bước.
Lướt ngang qua nhau.
Bích Chu cúi đầu ngước mắt, ánh mắt vẫn luôn chuyển theo bàn tay trắng nõn của Thất hoàng tử. Nàng ấy thấy bàn tay vốn đang rũ xuống kia nắm chặt thành quyền, một quyền nắm đến khớp xương đều trắng bệch. Thất hoàng tử... Đây là bị hành động trả ngọc hôm qua của lục nương tử chọc cho cực kỳ tức giận rồi.
Thấy người đã đi xa một trượng, Bích Chu hạ mi che phủ hai mắt, dời ánh mắt dừng ở trên người Quý Vân Lưu. Rồi nàng ấy duỗi tay đỡ nàng đứng lên: "Cô nương, chúng ta đi ra ngoài thôi."
Quý Vân Lưu ứng tiếng. Hai người đi ra ngoài từ cửa thùy hoa, vừa không thấy bóng người thì bước chân Ngọc Hành chợt dừng lại, "Soạt" một tiếng trực tiếp quay đầu nhìn về chỗ cửa thùy hoa mà người nọ đi ra.
Vừa rồi, trong lòng hắn có vô số ý tưởng bốc đồng muốn vươn tay ôm nàng lại đây, dao động muốn hỏi nàng vì sao phải trả ngọc lại cho mình, vì sao hôm nay lại lộ ra ý cười như vậy! Nhưng mà với sự thận trọng của hắn, chung quy không làm vậy.
Tịch Thiên nhìn tư thế "Vịt chết không chỉ có miệng ngoan cố, ngay cả chân cũng ngoan cố" này thì trong lòng thầm than mấy tiếng, vẻ mặt cung kính nói: "Thất gia, có cần tiểu nhân đi gọi..."
Ngoài cửa, Bích Chu mới đạp một bước xuống cầu thang lại bỗng nắm lấy tay Quý Vân Lưu, nghiêng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075122/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.