Chương trước
Chương sau
Quý Vân Lưu và Bích Chu uốn gối chờ ở một bên, Ngọc Hành mang theo Tịch Thiện đi về phía trước, không hề dừng bước.
Lướt ngang qua nhau.
Bích Chu cúi đầu ngước mắt, ánh mắt vẫn luôn chuyển theo bàn tay trắng nõn của Thất hoàng tử. Nàng ấy thấy bàn tay vốn đang rũ xuống kia nắm chặt thành quyền, một quyền nắm đến khớp xương đều trắng bệch. Thất hoàng tử... Đây là bị hành động trả ngọc hôm qua của lục nương tử chọc cho cực kỳ tức giận rồi.
Thấy người đã đi xa một trượng, Bích Chu hạ mi che phủ hai mắt, dời ánh mắt dừng ở trên người Quý Vân Lưu. Rồi nàng ấy duỗi tay đỡ nàng đứng lên: "Cô nương, chúng ta đi ra ngoài thôi."
Quý Vân Lưu ứng tiếng. Hai người đi ra ngoài từ cửa thùy hoa, vừa không thấy bóng người thì bước chân Ngọc Hành chợt dừng lại, "Soạt" một tiếng trực tiếp quay đầu nhìn về chỗ cửa thùy hoa mà người nọ đi ra.
Vừa rồi, trong lòng hắn có vô số ý tưởng bốc đồng muốn vươn tay ôm nàng lại đây, dao động muốn hỏi nàng vì sao phải trả ngọc lại cho mình, vì sao hôm nay lại lộ ra ý cười như vậy! Nhưng mà với sự thận trọng của hắn, chung quy không làm vậy.
Tịch Thiên nhìn tư thế "Vịt chết không chỉ có miệng ngoan cố, ngay cả chân cũng ngoan cố" này thì trong lòng thầm than mấy tiếng, vẻ mặt cung kính nói: "Thất gia, có cần tiểu nhân đi gọi..."
Ngoài cửa, Bích Chu mới đạp một bước xuống cầu thang lại bỗng nắm lấy tay Quý Vân Lưu, nghiêng đầu cười: "Xin lỗi cô nương, hôm trước ta quên đưa hạ lễ đã chuẩn bị cho cô nương, cô nương nể mặt đó là một phần tâm ý của ta, có thể cùng ta trở về lấy không?" Nói xong, bước chân nàng ấy xoay tròn kéo Quý Lục lên rồi trở về trong cửa thùy hoa.
Tịch Thiện mới vừa hỏi "Tiểu nhân đi gọi Bích Chu cô cô một chút...", lập tức đã thấy bên kia, Bích Chu dẫn theo Quý Vân Lưu từ sau cửa thùy hoa bước trở về! Đây đây đây...
Lời còn ở trong miệng, hắn mạnh mẽ sửa miệng, "A!" một tiếng gọi: "Thất gia..." Hay cho một mối lương duyên trời ban, mọi người tới hỗ trợ! Nếu thiếu gia nhà mình không thành đôi với Quý lục cô nương, thật là không có thiên lý!
Ánh mắt Ngọc Hành tại cửa thuỳ hoa còn chưa thu hồi, chợt đã thấy thân người nhỏ xinh mặc y phục trắng kia nhảy vào trong mắt, không kịp trốn, không kịp tránh, ánh mắt đang nhìn bị nàng bắt vừa vặn! Bốn mắt nhìn nhau, thấy nàng lại hơi mỉm cười.
Trong nháy mắt, trên mặt xanh trắng của Thất hoàng tử như lưu ly lập tức hoá ra năm màu sáu sắc, là biểu tình giật mình đến không biết nên làm thế nào! Cũng may hắn không phải nữ tử khuê phòng, bằng không cũng muốn tìm khe đất chui vào coi như xong!
Người này là đang chơi ván cờ gì, chính mình nên đi chiêu tiếp theo như thế nào để phá giải? Nàng hôn rồi quên, cự tuyệt rồi lại cười, rời đi lại trở về, rốt cuộc muốn làm gì?!
Bích Chu dẫn theo Quý Vân Lưu trở lại, thấy Thất hoàng tử quả nhiên còn đứng chỗ hành lang chưa đi, trong mắt vừa động, quy củ khom người hành lễ. Đợi trong chốc lát, thấy bộ dáng của Thất hoàng tử là chưa tính toán rời đi, nàng ấy đỡ Quý Lục dậy tiếp tục đi về hướng hành lang bên trong.
Lần này là Ngọc Hành dẫn theo Tịch Thiện chờ hai người bọn họ chậm rãi bước đến.
Lúc trước, Ngọc Thất đã mất hết thể diện, vừa rồi nhìn lén chỗ cửa thùy hoa đều bị người vừa vặn bắt gặp chối không được. Giờ phút này, hắn cũng không màng thể diện bất cứ giá nào, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Quý Vân Lưu, nhìn nàng từng bước một đi tới.
Bốn người lại lần nữa sắp lướt ngang qua nhau, Ngọc Hành mắt nhìn thẳng tay vươn ra tóm chặt cổ tay Quý Vân Lưu, rồi sau đó kéo một cái thật mạnh, kéo cả người nàng thoát khỏi tay Bích Chu, một đường kéo vào trong sương phòng cách đó không xa. Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, nhanh đến mức làm người hoa cả mắt, dường như Thất hoàng tử chính là chuyên môn vì giờ này khắc này mà luyện tập cả trăm lần!
Trong đầu Bích Chu còn chưa phản ứng trở lại đã thấy sương phòng kia "Rầm" một tiếng đóng cửa lại. Tịch Thiện thấy thiếu gia nhà mình không quan tâm kéo người đi rồi, thiếu chút nữa che miệng cười hí hí ra tiếng. Nhìn xem, nhìn xem, thiếu gia nhà mình đây là bị Quý cô nương bức ra thật tình!
"Đa tạ Bích Chu cô cô thành toàn." Rẽ bước, hắn xoay người khom eo với Bích Chu cười hì hì nói, "Mong Bích Chu cô cô hỗ trợ bảo vệ bí mật này." Nếu không phải Bích Chu có lòng, sao có thể đưa theo người quay lại đây.
"Ngươi đó!" Bích Chu chỉ vào hắn, cười mắng một tiếng, "Ngươi dung túng chủ tử ngươi như vậy, cẩn thận xảy ra chuyện gì thì ngươi chịu cho hết."
"Không phải Bích Chu cô cô cũng dung túng Thất gia đấy sao. Nếu Thất gia thư thái, chúng ta buông bỏ mệnh này không phải cũng là điều hiển nhiên sao!" Tịch Thiện nhìn cửa sương phòng kia, hí hí cười rộ lên: "Bích Chu cô cô, ngài có cảm thấy Thất gia và Quý lục cô nương thật xứng đôi không?"
"Ta đây, ta giúp cũng không phải là Thất điện hạ, ta... Ai, vậy ngươi canh ở chỗ này đi! Ta đi quản đám nha hoàn bà tử kia." Bích Chu nói, "Nếu lục nương tử ra ngoài thì gọi ta một tiếng."
"Được ạ!" Tịch Thiện biết Bích Chu là cố ý đi sơ tán nha hoàn bà tử giúp Thất hoàng tử và Quý lục nương tử giấu giếm, cười liên tục chắp tay thi lễ.
Bích Chu lại nhìn xem cửa sương phòng đã đóng một cái, lúc này mới xoay người. Nàng vừa rồi quạt gió thêm củi như vậy chính là muốn khiến Thất hoàng tử hoàn toàn để bụng Quý lục nương tử, đường đường chính chính cưới lục nương tử, mà không phải nhất thời luẩn quẩn trong lòng để Hoàng hậu nâng người từ cửa hông tiến vào. Tiểu nương tử lanh lợi như vậy, nàng không muốn nàng ấy sau này bị vây trong tranh đoạt tính kế chốn nội trạch.
Phòng ốc trong thôn trang xây dựng khá thấp. Trong sương phòng, cửa vừa đóng lại thì ánh sáng yếu ớt, ẩn ẩn lộ ra vài phần không khí mờ ám. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, có điều cũng không phải lần đầu tiên, Quý Vân Lưu giờ phút này chớp hai mắt, thế nhưng vẫn còn rảnh rỗi quan sát căn phòng này bố trí như thế nào.
Ngọc Hành kéo người vào phòng, đóng cửa lại rồi ấn nàng lên cửa, đứng đối diện nàng từ trên nhìn xuống: "Quý Vân Lưu..."
"Ừ." Quý Lục lên tiếng, hơi ngưỡng đầu mở to mắt đào hoa nhìn hắn, "Làm sao vậy?"
Bộ dáng điềm tĩnh vô tội kia Ngọc Thất nhìn xem vừa hối hận lại bực bội, trong lòng không hiểu được nảy lên cảm giác nhút nhát, một lòng chiên rán nấu hầm đều sắp chín rồi, có thể dọn lên bàn làm đồ nhắm!
Vì sao vừa rồi không quan tâm kéo nàng vào phòng! Người này chính là kẻ không tim không phổi, hắn nên thấy rõ ràng! Nên một đao đâm xuyên người nàng, ném thi thể tới sau núi cho sói ăn, giải thoát chính mình mới phải!
Cảnh tượng hôm nay không so được với lần trước ở chung một phòng trong núi Mạc Tự. Ngày ấy hai người tâm tư trong sạch, ngay thẳng không có tư tưởng nghiêng lệch. Hiện giờ một người đã động tình, một người đã tin mệnh, bộ dáng không nói một lời như vậy làm cảm giác mập mờ trong phòng càng thêm nồng đậm.
Ngọc Hành còn chưa nuốt xuống cơn tức giận đầy bụng thì đã cảm giác ngón áp út và ngón út tay trái bị cầm lấy. Tay kia ấm áp mềm mại như sợi bông, như lụa mỏng, hủy diệt đi tia tức giận kia của hắn. Liếc mắt nhìn xuống mới biết chính mình vừa rồi kéo lấy tay người ta vẫn luôn chưa buông ra, giờ phút này người này chỉ là nắm ngược lại ngón tay của hắn mà thôi.
"Thất gia," Quý Vân Lưu thấy hắn không nói lời nào, nhìn hắn nhẹ giọng nói, "Nói thật ra, lúc này ta rất khẩn trương."
Trong lòng Ngọc Hành run lên, đôi mắt thẫm màu nhìn nàng chăm chú muốn hỏi: Nàng khẩn trương cái gì? Còn chưa mở miệng, lại nghe nàng nói một câu, "Giờ phút này, ngài sẽ không phải nghĩ, làm sao dùng dao nhỏ đâm chết ta, sau đó lại ném thi thể tới nơi hoang dã đấy chứ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.