Không khí mập mờ biến mất hầu như không còn, yêu hận giận si ngàn loại hương vị trào lên trong lòng Ngọc Thất, lấp kín đến mức Ngọc Hành đều sắp thở không nổi! 
Hắn vốn là con cháu hoàng gia thông minh học nhiều biết rộng, ngày thường đã quen kiêu ngạo đứng đắn, làm khó hắn hiện tại vì một người vô sỉ đến mức không biết xấu hổ không cần da mặt như vậy, khiến hắn người không ra người quỷ không ra quỷ, hoàn toàn không có kết cấu! 
"Không." Trên mặt Ngọc Hành bình tĩnh nói: "Ta không tính toán vứt xác nơi hoang dã." Thấy nàng hình như thở phào nhẹ nhõm, hắn ăn ngay nói thật tiếp tục: "Vừa rồi, ta muốn ném xác nàng ra sau núi cho sói ăn." 
Quý Vân Lưu: "..." Nói thật, thiếu niên lang à, huynh như vậy thì chúng ta không nói chuyện yêu đương được đâu! 
Dù sao tay đã bị nắm, dù sao đã đánh liều thể diện một lần, dù sao cùng người đầu óc không bình thường này ở bên nhau cũng phải ấm đầu một hồi! Lập tức, Ngọc Hành cũng vứt bỏ toàn bộ thận trọng, tay trái trực tiếp lật lại bao lấy toàn bộ tay phải của nàng, một tay khác tháo khối bạch ngọc bên hông xuống, một lần nữa ấn lên tay Quý Lục. 
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng: "Ngọc này có bản lĩnh nàng lại trả ta lần nữa xem. Tay phải trả ta sai người chém tay phải, tay trái trả thì chém tay trái..." Hắn cúi người càng gần hơn chút, bản tính hoàng gia xấu xa toàn bộ bại lộ ra ngoài, "Nàng đừng nghĩ chỉ cần không thông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-que/1075123/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.