Tiểu thư để ta đi nhưng ta không làm vậy. Nếu Vân Tấn Ngôn không chịu buôngtha cho ta, muốn chém giết muốn róc thịt, cứ mặc hắn.
Thân tíncủa Quý phủ trong hoàng cung đã vô tình bị điều đi hết, hoặc đã phảnbội. Dù ta muốn đi cũng không còn đường. Ta ngồi xổm trước Hồng Loanđiện, nhìn phế tích kia mà lòng trống vắng.
Vân Tấn Ngôn tới, sau khi hết thảy hóa thành tro bụi, tái mặt nhìn xiêm y trong tay ta, đôimắt trống rỗng. Hắn hỏi ta, vì sao lại phóng hỏa.
Ta cười, cườiđến chết lặng, trả lời bằng giọng khàn đặc sau một đêm kêu gào khóc:Hoàng thượng không muốn gặp nương nương, nô tỳ châm lửa đốt, để Hoàngthượng vui thôi.
Ta ở lại, trở thành sự tồn tại đặc biệt trong cung, không phải cung nữ, cũng chẳng phải phi tần.
Phùng gia gia thuận lợi khiến Vân Tấn Ngôn đồng ý đặt tro cốt của tiểu thư ởlãnh cung. Ta và gia gia nghĩ hết mọi cách để giấu Nhất Nhất, mỗi thánglấy cớ thăm "Tiểu thư" để gặp Nhất Nhất. Vân Tấn Ngôn rất ít khi hỏitới, nhưng ta cũng không dám vọng động.
Con người luôn sợ hãinhững sự vật mà mình không biết. Chuyện của Quý phủ đã giúp ta phát hiện ra Vân Tấn Ngôn mà ta vẫn cho rằng quen thuộc thực ra lại vô cùng khólường, khiến ta bắt đầu sợ hãi. Sợ thế lực không ai biết của hắn tìm raNhất Nhất, sợ hắn đối xử với Nhất Nhất như cách đối xử với Quý gia.
Phùng gia gia không cho là như vậy. Gia gia nói gia gia đã biết Vân Tấn Ngôntừ tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-dut-to-tinh/2003542/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.