Lúc vào Quý phủ ta còn rất nhỏ, nhỏ đến mức không nhớ rõ mình bao tuổi, chỉ biết khóc mà thôi, khóc van xin cha mẹ đừng bán ta, nhưng cuối cùng chỉ còn mình ta ở lại Quý phủ. Nơi đó rất rộng, rộng đến mức sau hai mùaxuân ta vẫn thường xuyên lạc đường. Mỗi khi lạc đường, không thể hoànthành công việc đúng hạn, thường xuyên bị đánh bị mắng, vết xanh tímtrên người quanh năm suốt tháng chẳng bao giờ biến mất.
Đến mùaxuân thứ ba, ta cảm thấy mình cao hơn rất nhiều, cũng có thể nhớ đườnghơn chút. Một ngày được sai ra sau viện hái vài bó hoa tươi, phơi khô có thể dùng cho rất nhiều việc.
Ta vẫn nhớ mãi, hôm đó ánh dươngrực rỡ. Trong đại hoa viên, muôn hoa đua thắm khoe hồng, bươm buớm vẫycánh bay lượn, đẹp chưa từng thấy. Hái các loài hoa, lòng ta bay tới tận trời, cho đến khi hoàng hôn phủ xuống mới đột nhiên phát hiện không tìm được đường ra. Nhìn hoa trong giỏ, nghĩ đến nỗi đau khi bị roi mây quật mà rơi nước mắt.
Chợt nghe một giọng nói trong trẻo, hệt như tiếng hót của chim muông buổi bình minh, hỏi ta: "Ngươi khóc gì thế?"
Ta quay đầu lại, liền nhìn thấy tiểu thư.
Đó là ta lần đầu tiên ta gặp tiểu thư, xiêm y đỏ rực như tinh linh, đôimắt to sáng rực chớp chớp nhìn ta. Ta cho rằng mình đã thấy sao trêntrời.
Khi đó ta rất nhát gan, không biết thân phận của tiểu thư,nhưng chỉ với xiêm y đã nhận ra mình và tiểu thư không cùng một thếgiới, rủn rẩy quỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cat-dut-to-tinh/2003540/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.