Đàm Tự nhìn thấy cậu vẫn còn sững sờ, cho rằng đối phương đang lo lắng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ hàng xóm: “Cậu không cần phải dây dưa với những loại hàng xóm như này.”
Túc Duy An cảm thấy mặt có chút nóng lên, rõ ràng Đàm Tự đã buông tay, nhưng mùi khói thuốc vẫn quanh quẩn quanh người.
“…không phải, tôi không biết.”
Đàm Tự: “Cái gì?”
“Tôi không biết họ là hàng xóm.” Túc Duy An nói.
Đàm Tự nhíu mày: “Cậu mới chuyển nhà?”
“Ở hơn một năm rồi” Túc Duy An nói, “Tôi…không thường xuyên ra khỏi nhà.”
Nói xong, thang máy dừng lại, Đàm Tự sau khi ra ngoài xem xét một vòng chỗ này.
Một tầng chỉ có hai hộ, đối diện nhau, thang máy ở cuối hàng lang bên phải.
Túc Duy An đi đến cánh cửa của ngôi nhà bên trái, vừa móc ra chìa khoá, động tác liền dừng lại.
Đàm Tự hai tay đút vào túi quần tây, thúc giục: “Mở cửa đi”
“…Từ ca, phòng tôi hơi bừa bộn.” Túc Duy An nhỏ giọng đáp.
Đàm Tự biểu đạt hiểu rõ: “Không sao, con trai đều như vậy.”
Túc Duy An tay nắm chặt chìa khoá, lấy được một chút khẩu khí mới ngẩng đầu: “Hay là để lần sau tôi mời anh vào?”
Hai phút sau, Đàm Tự khó chịu nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt.
Đưa cậu ta lên lầu, đến một ngụm nước cũng không cho?
Cái đồ vong ơn bội nghĩa.
Dưới lầu, mấy người đó vẫn cãi nhau.
Đàm Tự đi được mấy bước, người đàn ông đột nhiên đến bên cạnh anh, cười nheo mắt nói: “Tiên sinh, cậu trai đó là em họ của ngươi à.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-luon-treu-choc-toi/170535/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.