Túc Duy An vừa bình tĩnh lại, thì nhìn thấy Đặng Văn Thuỵ lại quay lại. 
“An An, cháu yêu rồi?” Đặng Văn Thuỵ mở miệng liền hỏi. 
Phòng làm việc rất yên tĩnh, câu nói vừa phát ra, toàn bộ mọi người đều nghe thấy, Túc Duy An còn nghe được một đoạn tiếng cười thầm. 
Cậu dùng lực xoa xoa đầu: “Không có” 
“Giám đốc Đặng, Duy An đã lớn như vậy rồi, yêu đương cũng là bình thường.” Đặng Văn Thuỵ vỗn dĩ là người ôn hoà, Trầm Thần do đó cũng không sợ anh, cười nheo mắt đối lời. 
“Mới 24, lớn ở đâu? Tôi 35 cũng chưa yêu đương.” Đặng Văn Tự hừ nói. 
“…” 
Túc Duy An ngắt lời bọn họ, muốn kết thúc vấn đề này: “…Cháu không có bạn gái.” 
Đặng Văn Thuỵ: “Chú cũng không phải là không để cho cháu yêu đương, chỉ là nếu thật sự có đối tượng, nhất định đầu tiên phải dẫn đến cho chú xem xem.” 
Túc Duy An gật đầu, do dự một lúc, đưa cốc cafe trên bàn đến phía trước Đặng Văn Thuỵ. 
“Chú… uống cafe không?” 
Sau khi Đặng Văn Thuỵ vui vẻ rời đi, Túc Duy An hít thở sâu mấy cái, gõ cửa vào phòng Lưu Dân Nhiễm. 
Lưu Dân Nhiễm sớm đã chuẩn bị xong tài liệu, nhìn thấy cậu liền đưa qua. 
“Thời giao nộp bản thảo là thứ sáu tuần sau, không vấn đề gì chứ?” 
Túc Duy An: “Không vấn đề gì.” 
“Cái tranh minh hoạ lần trước giao cho cậu, có làm kịp không?” Lưu Dân Nhiễm hỏi. 
“Trong vòng hai ngày sẽ giao cho anh.” Túc Duy An đáp. 
Lưu Dân Nhiễm gật gật đầu: “Đi làm đi.” 
Về chỗ ngồi, Túc Duy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-luon-treu-choc-toi/170536/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.