Chương trước
Chương sau
Hứa Niệm giơ bàn tay đầy tội lỗi của mình lên.

Mình thật đáng chết! Sao mình có thể hành động như một con thú như vậy?! Bây giờ, rất rõ ràng là mình đã lấy đi lần đầu của người ta vào đêm qua.

Giang Chỉ nhìn thấy hành động của đối phương, ngượng ngùng quay mặt đi. Không thể phủ nhận rằng cô đã trải qua một đêm đầy đau đớn.

"Phải có trách nhiệm, có trách nhiệm, nhất định phải chịu trách nhiệm." Hiện tại chuyện đã đến nước này, Hứa Niệm cũng không còn gì để nói.

Cô say rượu và mất đi lý trí, thật sự là đáng chết!

Hôm qua cô vẫn còn tức giận vì Giang Chỉ đã tự mình đứng ra bảo vệ cô mà không hề xem xét hoàn cảnh hiện tại của cô.

Giờ thì hiểu rồi, những thứ bình thường đó cũng chẳng là gì, Giang Chỉ thậm chí còn cho cô cái quý giá nhất của người con gái, cô không được đối xử tệ bạc với cô ấy!

"Sao, em không muốn chịu trách nhiệm?" Giang Chỉ cười lạnh, "Vậy em đi đi, chị không thích ép buộc người khác phải làm theo ý của mình."

Thật ra Giang Chỉ là cố ý trêu chọc Hứa Niệm.

Đêm qua là ai đã khiến cô đau đến như vậy, hành hạ cô nhiều lần như vậy, sau đó còn bắt cô đi chăm sóc một người say rượu trong tình trạng toàn thân đều đau nhức?

"Sao có thể như vậy? Tình cảm của em dành cho chị rõ ràng như ban ngày như vậy. Cho dù đêm qua không xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ phải chịu trách nhiệm với chị." Chỉ cần người kia không tức giận, Hứa Niệm cái gì cũng sẽ đồng ý.

"Nếu chị thực sự tức giận thì cứ đánh em đi. Em hứa sẽ không phản kháng, tất cả những đau đớn đêm qua chị phải chịu đựng chuyển sang em đi."

Hứa Niệm nghiêng người làm cho Giang Chỉ không thể nhịn được cười, như thể bị đánh mắng sẽ không bao giờ phản kháng.

Giang Chỉ dùng ngón tay mảnh khảnh chỉ vào trán của Hứa Niệm, vừa di chuyển, một nửa chăn bông tuột ra, trên người đều đầy vết bầm tím khiến người ta mê mẩn không thôi.

Hứa Niệm mở to hai mắt, trong lòng vừa tiếc nuối vừa oán hận chính mình. Phải nên biết rằng đêm xuân, một khắc giá ngàn vàng vậy mà mình lại đi uống rượu! Không những không thể thưởng thức thân thể tuyệt mỹ của người đẹp mà còn làm cho người ta đau, thật không thể tha thứ.

"Thật xin lỗi, Thư Thư, tối hôm qua nhất định là chị rất đau." Hứa Niệm đau lòng, ôm đối phương vào trong ngực của mình.

Giang Chỉ dựa vào trong ngực của đối phương, cảm giác được thịt thịt căng phồng bên tai, tiếng tim đập như trống, cô vui vẻ cong môi mà nói: "Ừ, chị rất đau. Em sẽ bù đắp cho chị sao?"

"Em sẽ chịu trách nhiệm." Hứa Niệm trịnh trọng nói, không hề nhận ra mình nói ra lời này trông đáng yêu đến thế nào.

Giang Chỉ trong lòng cảm thấy ấm áp, cô không trách Hứa Niệm. Nếu cô không muốn, làm sao lại không thể tự mình thoát khỏi vòng tay của một người đang say rượu được?

Sau khi nói chuyện trên giường, đã đến lúc nói đến vấn đề mà cả hai vẫn chưa làm rõ với nhau.

Giang Chỉ ho khan hai tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Nói cho chị biết, hôm qua em có giận chị không?"

Hứa Niệm vừa chải tóc cho đối phương vừa nói: "Đúng là có giận nhưng là giận chính mình vì vừa không xử lý công việc được chỉnh chu, vừa không bảo vệ được chị."

Hứa Niệm khẽ cau mày, trong lòng có chút áy náy. Nếu không phải vì chuyện này khiến cô cảm thấy khó chịu thì cô đã không đến quán bar, cũng không có một đêm vô lý như vậy.

Sau đêm nay, cô không nên nghi ngờ tình cảm của Giang Chỉ dành cho mình nữa.

"Chị biết chứ." Giang Chỉ nắm tay của đối phương, ngẩng đầu lên nhìn, thanh âm kiên định, "Lúc ấy chị kích động, không nghĩ tới cảm xúc của em là chị cũng sai rồi. Nhưng Hứa Niệm à, em đừng tự trách mình nữa, em đã làm rất tốt rồi kia mà."

"Được, em hiểu rồi. Em cảm ơn chị rất nhiều vì đã hiểu cho em." Hai mắt của Hứa Niệm sáng lên, còn gì tuyệt vời hơn khi mình đã giải quyết được các khúc mắc trong lòng với người mình yêu.

"Còn một việc nữa em cần bàn với chị, em nghĩ chúng ta hãy tiếp tục duy trì mối quan hệ cấp trên và cấp dưới trong công ty giống như trước. Khi về nhà, chúng ta vẫn còn thể giữ được mối quan hệ như hiện tại."

Giọng nói của Hứa Niệm càng ngày càng trầm, cuối cùng cô gần như ngập ngừng nói.

Cô không biết Giang Chỉ có đồng ý với cách làm này hay không, dù sao bọn họ cũng là người yêu với nhau, nếu ở bên ngoài cả hai giả vờ làm người xa lạ thì sẽ không công bằng với đối phương.

"Được, chị đồng ý với cách làm của em." Giang Chỉ không chút do dự mà đồng ý.

Cả hai người đều có tính cách độc lập như nhau và sẽ không dựa vào bất kỳ sự trợ giúp nào từ bên ngoài hoặc đi đường tắt.

Nếu việc muốn công khai mối quan hệ của mình khiến Hứa Niệm trở thành mục tiêu của hàng nghìn người và trở thành người bị mọi người coi thường, thì Giang Chỉ thà chôn sâu mối quan hệ này xuống mặt đất vĩnh viễn, còn hơn phải khiến đối phương chịu nỗi oan ức như thế.

Hơn nữa, bạn nhỏ của cô rất thông minh và có thể tự tìm ra con đường của mình mà không cần sự giúp đỡ của cô.

"Thật sao? Chị không thấy phiền lòng sao?" Hứa Niệm cắn môi. Cô cũng biết những người ngoài kia luôn gọi Giang Chỉ là nữ ma đầu và luôn luôn buông những lời ác ý với cô ấy.

"Không ai muốn hẹn hò với nữ ma đầu đâu. Cô ta bị như vậy là đáng đời!"

"Lớn tuổi như vậy rồi mà không có ai muốn làm bạn đời."

"Chắc chắn cô ta sẽ sống cô độc đến suốt quãng đời còn lại!"

Trước đây khi cô không biết Giang Chỉ là Thư Thư, khi nghe những lời nói đó, cô cũng không có cảm giác gì. Nhưng mà hiện tại, cô chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi, chỉ có cô biết rằng chính mình là người muốn Giang Chỉ nhất và đối phương là kho báu quý giá của cô.

"Làm sao chị lại cảm thấy buồn phiền được?" Giang Chỉ nằm trong lòng của đối phương, nghịch nghịch ngón tay rồi cắn nhẹ lên đầu ngón tay một cái.

"Không có chuyện đó xảy ra đâu! Niệm Niệm, vì sao em cho rằng chị sẽ cảm thấy buồn bực? Em và chị không tiết lộ thân phận cho người khác biết đã là tốt rồi. Em cho là nếu như mối quan hệ của chúng ta bị mọi người trong công ty biết, chị sẽ bị người ta nhắm vào đúng không? Người ta sẽ bảo nhau hóa ra nữ ma đầu trong truyền thuyết là người như vậy. Và như thế sẽ ảnh hưởng lớn đến chị đúng không?"

Thành thật mà nói, đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng của Giang Chỉ.

Khi mối quan hệ không được công khai, cô vẫn có thể bảo vệ người mình yêu với tư cách là một cấp trên. Cho dù người khác có tìm mọi cách để bắt lỗi cô, thế nhưng cô vẫn có biện pháp để bảo vệ chính mình và người yêu của mình.

Một khi mối quan hệ này bị vạch trần, cô sẽ bị coi là người thiên vị và sự nghiệp cũng theo đó mà kết thúc.

Vì vậy, không công khai chính là điều tốt nhất cho cả hai người.

"Được rồi, từ giờ trở đi trong công ty chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, nhưng khi về đến nhà, chị là vợ của em đúng chứ?" Hứa Niệm hôn lên môi của đối phương.

Giang Chỉ bị hôn đủ kiểu, đầu óc choáng váng, gật đầu: "Được, em muốn làm gì cũng được."

"Em sẽ cố gắng không để người khác bắt lỗi chúng ta, để họ không làm chị phải xấu hổ." Hứa Niệm hôn lên tai của đối phương, dường như cô đã nhớ ra đây là điểm mẫn cảm của Giang Chỉ, rất là nhạy cảm.

Quả nhiên, nụ hôn vừa kết thúc, Giang Chỉ không khỏi siết chặt chân, ánh mắt thay đổi.

Giang Chỉ cắn cắn cánh môi, dùng giọng điệu quyến rũ nói: "Nhân tiện, gần đây chị mới mua một chiếc tất đen mới, em có muốn xem thử không?"

"Được, được, thưa người đẹp! Thế nhưng đã gần muộn giờ làm, tối nay qua màn hình thì sao?"

"Được." Giang Chỉ nâng cằm, ngực run lên, cố ý nói thẳng, "Gần sắp trễ giờ làm rồi, em đi làm trước đi, tối nay chị sẽ cho em xem."

Hứa Niệm hôn lên bàn tay của đối phương, "Xin hãy đợi em!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.