Vì để không bị mọi người nghi ngờ về mối quan hệ của cả hai, người này đi vào công ty trước rồi mới tới người kia.
Hứa Niệm cảm thấy không thoải mái, cô kéo tay áo sơ mi lên mấy lần.
Bộ đồ này là của Giang Chỉ.
Quần áo của cô đã bị xé nát vào đêm qua, chắc chắn không thể mặc được, cho nên tạm thời cô đành phải mặc quần áo của Giang Chỉ.
Tuy nhiên, Giang Chỉ cao hơn cô vài centimet và cô ấy có phong cách ăn mặc của một người phụ nữ mạnh mẽ. Hầu hết quần áo của của cô ấy đều như thế này, vì vậy mà cô mới cảm thấy không được thoải mái khi vận động.
Hai người chọn đi chọn lại, cuối cùng cũng tìm được chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản nhất.
Trên đường đi, Hứa Niệm cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm vào bộ đồ của mình. Cô không biết có phải là do bản thân mình nghĩ quá nhiều rồi không.
Có thể là nó thực sự không phù hợp?
"Chào buổi sáng! Hứa Niệm, hôm nay cô mặc bộ đồ mới đi làm sao? Trông hợp với cô lắm!" Hứa Niệm vừa bước vào công ty, Tiểu Lưu ở quầy lễ tân đã chủ động chào hỏi cô như mọi khi.
"Hả? Thật sao? Ha ha ha . . ." Hứa Niệm xoa xoa gáy, cũng không biết có nên thả tay xuống hay không.
Người này nói cái gì? Chẳng lẽ cô ấy cũng đã từng nhìn thấy Giang Chỉ mặc bộ đồ này sao?
"Đúng vậy, đúng vậy." Tiểu Lưu gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3510122/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.