Buổi chiều trôi qua, Lưu Mỹ cũng không động đến thông tin trước mặt mà lén la lén lút lật qua các bức ảnh.
Tất cả những gì Lưu Mỹ có thể nghĩ đến là Hứa Niệm quỳ trên mặt đất, ôm đùi của Giang Chỉ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt: "Giám đốc Giang! Giám đốc Giang! Tôi là người mới! Xin hãy cho tôi một cơ hội! Tôi hứa sau này sẽ làm mười lăm tiếng một ngày, không đúng, là mười tám tiếng một ngày."
Giang Chỉ, trên đầu có sừng quỷ, lộ ra nụ cười nham hiểm: "Đừng lười biếng nữa! Đứng dậy làm việc đi! Khối lượng công việc mỗi ngày của cô cũng không thèm xem! Còn dám yêu cầu nghỉ ngơi?! Không có cửa đâu! Nhanh cút đi làm việc cho tôi!!! Làm không tốt thì coi chừng tôi lột da của cô!"
Giang Chỉ phách lối cười to, tiếng cười chói tai, quất roi liên tục vào người của Hứa Niệm.
"A! A! A! A!!!"
"Giám đốc Giang! Tôi biết mình sai rồi! Tôi hứa sẽ không bao giờ nghỉ ngơi nữa! Hãy để tôi quay lại làm việc! A!"
Hứa Niệm càng rên rỉ cùng la hét bao nhiêu thì càng kích thích dục vọng chinh phục biến thái của nữ ma đầu bấy nhiêu, cũng chính vì thế mà lực quất roi ngày càng mạnh hơn.
"A!"
"A a a! A! A a!"
"A . . ."
Hai mắt của Giang Chỉ đỏ ngầu, vừa kích động lại vừa hưng phấn, tràn đầy cuồng dã.
Hứa Niệm bé nhỏ và đáng thương hoàn toàn không có sức lực chống trả lại nữ ma đầu.
Tra tấn đến nằm thoi thóp trên đất, Hứa Niệm dường như không thoát khỏi tay của nữ ma đầu, cô quỳ xuống cầu xin.
"Xin cô hãy tha cho tôi, tôi biết mình sai rồi!"
"Tôi sẽ không bao giờ dám nghỉ ngơi nữa. Tôi nhất định sẽ làm việc hai mươi giờ một ngày!"
Cả một buổi chiều, Lưu Mỹ đều tưởng tượng những việc có thể xảy ra với Hứa Niệm, một bông hoa nhỏ màu trắng đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ dưới tay của nữ ma đầu ác độc Giang Chỉ.
Không được! Thân là người bạn duy nhất trong công ty luật có quan hệ tốt với Hứa Niệm, để bảo vệ bạn mình thì cô cũng không tiếc mạng sống!
Đến giờ tan sở, cô từ chối lời mời về cùng nhau của đồng nghiệp: "Không, cô về trước đi, tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm!"
Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, Lưu Mỹ bước đi thật nhanh đến bệnh viện.
"Hứa Niệm, cô phải tiếp tục kiên trì thêm chút nữa, tôi sẽ lập tức tới cứu cô! Đều là lỗi của tôi, trước đó tôi không nhận ra nữ ma đầu là loại người này!"
Lưu Mỹ biết vậy mà chẳng làm, đáng lẽ cô nên trông coi Hứa Niệm thật tốt, để người nọ không thể tiếp xúc với Giang Chỉ.
Nếu như cô phát hiện sớm hơn, thì Hứa Niệm sẽ không phải đau không đau khổ như bây giờ hay sao?
Bệnh viện, phòng 308.
"Trước tiên vết thương phải được khử trùng, thuốc còn sót lại phải được làm sạch trước khi bôi thuốc mới. Chú ý thứ tự bôi thuốc . . ."
"Người nhà, đúng rồi, là cô đấy. Lại đây xem! Cô cũng nên học cách thay băng. Nếu không, người bệnh xuất viện mà cô không biết thay băng thì phải làm sao? Cẩn thận đừng để vết thương tiếp xúc với nước. Cô phải thay băng hàng ngày, nếu đổ mồ hôi thì phải thay băng mới. Nếu có chỗ không hiểu có thể đến để hỏi tôi."
Y tá cầm hồ sơ bệnh án rời khỏi phòng bệnh.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Hứa Niệm chật vật ngồi dậy, vươn tay sờ sờ thuốc trên bàn đầu giường.
"Vẫn là để tôi làm đi, tổn thương ở phía sau eo, với tình trạng của cô hiện tại thì làm sao mà tự bôi thuốc được?" Giang Chỉ muốn lấy đi đồ trên tay của người kia.
Hứa Niệm né tránh Giang Chỉ, kiên quyết nói: "Tôi sẽ tự mình làm, tôi không muốn làm phiền giám đốc Giang."
"Tôi nói là để tôi làm, Hứa Niệm, đừng làm ồn nữa." Giang Chỉ cau mày trừng mắt nhìn đối phương, "Bây giờ cô còn không đứng dậy được, làm sao mà tự bôi thuốc? Đừng tự tin mình mạnh mà cố gắng nữa."
"Thật sự không cần thiết, giám đốc Giang, giám đốc đừng tới đây, tôi có thể tự mình bôi thuốc." Không thể ngăn cản, Hứa Niệm làm động tác nhỏ muốn lùi lại.
Làm sao mà cô có thể để cho nữ ma đầu biến thái này có cơ hội để lợi dụng chứ? Bôi thuốc cho cô là hành động quá mập mờ, cô cũng không muốn người ngoài làm ngoại trừ người đó là Thư Thư.
"Đưa cho tôi." Giang Chỉ đối với chuyện này cực kỳ cố chấp, "Đưa thuốc cho tôi, cô bị thương là vì bảo vệ tôi, tôi làm thay cho cô thì có vấn đề gì sao? Dù sao chúng ta đều là con gái, cô cũng đừng có để ý quá."
"Không có việc gì." Hứa Niệm lắc đầu, cố gắng giấu thuốc sau lưng, "Không có việc gì, chỉ là tôi muốn tự mình bôi thuốc mà thôi."
"Đưa cho tôi!" Giang Chỉ cũng lười tranh cãi với người kia nên đã nhanh chóng chộp lấy.
Hứa Niệm theo bản năng né tránh, không cẩn thận đụng trúng vết thương, đau đến thở dốc: "Này, giám đốc Giang, dừng lại! Dừng lại!"
Cô chưa kịp nói xong thì đã có người lấy đi thuốc, Giang Chỉ cau mày, lãnh đạm nói: "Tôi đã nói với cô là tôi sẽ bôi thuốc cho cô. Cô là bệnh nhân thì nên nằm nghỉ ngơi đi."
"Giám đốc Giang, tôi có thể tự mình làm."
Giang Chỉ hừ lạnh một tiếng, "Ngậm miệng lại, nghiêng người qua đây."
Hứa Niệm nhắm hai mắt lại, khi tay chân còn nguyên vẹn, cô không nên chống lại người này, hiện tại chỉ có thể nhận thua.
Vẻ mặt của Giang Chỉ không chút biểu cảm, cô vén áo bệnh nhân sau lưng của Hứa Niệm sang một bên, để lộ phần da thịt lộ ra dưới lớp vải, vết thương bầm tím, đỏ bừng và sưng tấy.
Trong mắt của cô hiện lên một tia đau khổ, nhưng Hứa Niệm đang quay lưng về phía cô lại không phát hiện ra: "Đau lắm sao?"
"Chưa chết là được . . ." Hứa Niệm vùi mặt vào gối, trầm giọng đáp.
Cô không quen với việc có người khác ngoài bác sĩ bôi thuốc cho cô, nhất là khi người kia lại là cấp trên biến thái của cô. Cô không thể biết được Giang Chỉ thực lòng muốn bôi thuốc giúp cho cô hay chỉ đơn thuần là muốn lợi dụng để ăn đậu hũ. Hoặc là cả hai?
Giang Chỉ vốn chỉ là yêu thương người kia vì cô mà đã làm nhiều việc như vậy, trong lúc vén áo của đối phương lên, cô mới ý thức được việc bôi thuốc có bao nhiêu là mập mờ.
Trước mắt cô là làn da trắng như tuyết của Hứa Niệm, hiện lên trong đầu cô là âm thanh tê dại của đối phương khi gọi video với cô, chỉ nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy bồn chồn, miệng trở nên khô khốc.
Thời điểm gọi video với nhau không có cảm giác gì cho đến khi ngón tay lành lạnh của cô thật sự chạm vào làn da mỏng manh của người kia. Tất cả như mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới, cũng là một trải nghiệm mà từ trước đến nay cô chưa từng có.
Giang Chỉ dừng lại một chút, trên má hiện lên viền ửng hồng. May mắn là Hứa Niệm quay lưng về phía cô, nên sẽ không nhìn thấy cảnh tượng này có bao nhiêu là mờ ám.
Hứa Niệm chú ý tới động tác của cô, "Sao vậy?"
"Không có, không có việc gì," Tay của Giang Chỉ run rẩy, vẻ mặt xấu hổ và vô cùng bối rối, cô liên tục cắn răng.
Thật mềm, thật trơn, đây là lần đầu tiên Giang Chỉ được tiếp xúc da thịt với người mình yêu.
Đặc biệt là khi đối phương không hề hay biết, việc lén lén lút lút chạm vào cơ thể của người yêu lại càng tăng thêm niềm vui và hưng phấn thầm kín cho cô. Dường như cô đã quên mất tất cả những gì y ta kia đã nói, trong đầu chỉ còn lại âm thanh của bạn nhỏ nhà mình.
Sau lưng đột nhiên không có động tĩnh, Hứa Niệm lo lắng hỏi: "Giám đốc Giang, giám đốc đang bôi thuốc giúp tôi sao?"
"Ừ." Đằng sau câu trả lời ngắn gọn đó là khuôn mặt đỏ bừng đến mang tai.
Cho dù cô và người mình yêu từng làm những chuyện đi quá giới hạn ở trên mạng cũng không bằng cảm giác chân chính chạm vào da thịt của người yêu ngay lúc này.
Dù sao bọn họ đã yêu nhau nhiều năm, đột nhiên phát triển đến mức này, Giang Chỉ thật khó có thể khống chế được cảm xúc của mình . . .
Hứa Niệm cảm thấy kỳ lạ, cô không quen việc người lạ chạm vào mình như vậy, dù gì đối phương cũng là một kẻ biến thái thích phô trương.
Liệu Giang Chỉ có lợi dụng cơ hội này hay không? Dù sao để mà nói thì đây cũng chính là cơ hội tuyệt hảo đối với cô ta mà?
Trong lúc suy nghĩ miên man, Hứa Niệm vô thức duỗi thẳng thân thể, cảm nhận được chuyển động phía sau, lập tức sẽ cong chân bỏ chạy.
Một khi Giang Chỉ làm ra bất cứ hành động không đúng đắn nào, cô sẽ lập tức phản kháng!
Hai người đều mang tâm tư, xấu hổ mà miễn cưỡng duy trì duy trì mặt ngoài bình tĩnh.
"Đau không? Nếu đau thì cứ việc nói thẳng, tôi có thể nhẹ nhàng hơn chút nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]