Không khí lâm vào ngạt thở thêm một lần nữa, Hứa Niệm vùi mặt vào gối, chỉ mong khoảng thời gian xấu hổ này có thể trôi qua nhanh hơn.
"Rầm!" Cửa phòng bị đẩy ra, đập vào tường rồi bật ra ngoài.
Trong phòng hai người sửng sốt, Lưu Mỹ đi vào trong với khí thế hừng hực, "Niệm Niệm, tôi tới để gặp cô . . ."
Nói được nửa chừng, lông mày của Lưu Mỹ nhíu lại thành con sâu bướm một cách cực kỳ khó khăn, sắc mặt phức tạp.
Đập vào mi mắt là Giang Chỉ đứng ở bên cạnh giường bệnh, cô ấy đưa lưng về phía cô với tư thế kỳ quái. Thoạt nhìn như là cô ấy muốn giở trò với người bệnh nằm trên giường.
Còn Hứa Niệm bệnh nặng không thể cử động thì bị ép nằm trên giường, để người kia muốn làm gì thì làm!
Lưu Mỹ mở to hai mắt, kinh ngạc không thể tin nổi: "Cô, cô, cô, cô!"
Cô cảm thấy như lưỡi của mình gần như không còn là của mình nữa.
Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới! Giữa ban ngày ban mặt, Giang Chỉ cũng dám ra tay với người bệnh nằm trên giường.
Thế thì ngày thường khi gặp người lạ, chẳng phải phương pháp của cô ta sẽ còn tàn nhẫn hơn sao?!
Cũng may hôm nay mình tới đây, nếu không thì không biết nữ ma đầu này còn hoành hành đến bao giờ?!
"Niệm Niệm! Niệm Niệm!" Lưu Mỹ kéo Giang Chỉ ra, ngăn cách hai người bằng thân thể của mình và ôm lấy Hứa Niệm mặc kệ đối phương có quay lưng về phía mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3492225/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.