Giang Chỉ lật qua lật lại không ngủ được, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh Hứa Niệm đứng ra bảo vệ cô vào ngày hôm đó.
Rõ ràng cô không có ấn tượng sâu đậm, càng không có bất cứ tình cảm dư thừa nào khác.
Hứa Niệm là vì cô cho nên mới bị thương, cô thậm chí đến cả một lời hỏi thăm cũng không có, chỉ đưa người đến bệnh viện rồi bỏ đi. Vốn dĩ đó cũng là thái độ của cô dành cho những người lạ xung quanh mình. Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy mình giống như một người vô cảm.
Chỉ cần bản thân đủ tàn nhẫn thì người khóc không phải là mình, tâm đủ cứng thì mới đi xa được trên con đường này. Đây chính là những gì mà người cấp trên đầu tiên đã dạy cho Giang Chỉ khi cô vừa mới tốt nghiệp đại học.
Công bằng mà nói, nếu Hứa Niệm chỉ là Hứa Niệm, không phải là người bạn nhỏ của cô thì cô cũng sẽ không đối xử khác biệt với cô ấy.
Thế nhưng giờ đây hai người là cùng một người, Giang Chỉ lại có cái nhìn khác.
Người ấy vì cô cho nên mới bị thương nặng thế nhưng cô ấy luôn quan tâm đến cảm xúc của cô. Cho dù cô ấy bị cô cho leo cây, cũng không hề có một lời trách móc.
Nhưng còn cô thì sao? Luôn luôn nói dối và không thể nói được một câu thật lòng nào cả.
Từ sáng sớm đến tối, Giang Chỉ mê muội nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của Hứa Niệm giống như là bị ma nhập, nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3491144/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.