"Thư Thư, em đau quá! Bây giờ em muốn gặp chị, chị có thể đến gặp em được không?"
Nói ra lời này, Hứa Niệm có chút do dự, vừa kích động lại vừa bàng hoàng.
Cô đã nhắc qua vấn đề này rất nhiều lần nhưng Thư Thư luôn tìm đủ mọi lý do để từ chối.
Cô suy đoán qua rất nhiều nguyên nhân, có thể người kia là người hướng nội, ngại gặp mặt trực tiếp. Cũng có thể là cô ấy tự ti, không muốn lộ mặt.
Mặc kệ là lý do nào, Hứa Niệm cũng đều chấp nhận.
Nhưng bây giờ cô đang bị thương, lúc cô yếu đuối nhất, cô rất cần sự chăm sóc của người yêu, tại sao người ấy vẫn không chịu đến gặp cô?
Hơi thở của người bên kia đầu dây cứng đờ trong vài giây, như đang cân nhắc hay do dự, cả hai bên đều vô cùng căng thẳng.
"Thư Thư, em thật sự rất muốn rất muốn gặp chị. Có thể coi đó là một chuyến đi thăm người bệnh được không? Nói không chừng có thể nhìn thấy chị, vết thương của em sẽ mau lành hơn!"
Hứa Niệm cố gắng hết sức để giọng điệu của mình trở nên hoạt bát nhất có thể để làm đối phương không cảm thấy khó xử.
"Bảo bối, chị rất muốn đi thăm em, chăm sóc cho em, thế nhưng chị . . . Chị cũng không hoàn hảo như trong tưởng tượng, cũng không đủ ưu tú, vạn nhất em nhìn thấy chị sẽ không thích chị nữa thì phải làm sao bây giờ? Chị không muốn rời xa em." Trong giọng điệu nghe ra được đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3488726/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.