Cho dù không có đoạn quay này thì bằng chứng trong tay của họ cũng đủ để chứng minh Trần Lệ phạm tội là thật.
Việc đã đến nước này, Trần Lệ biết bản thân không đủ sức xoay chuyển cả trời đất, ngồi phịch xuống đất, phó mặc cho mấy viên cảnh sát dẫn đi.
Vụ án kết thúc, Trình Thành đã có thể minh oan cho mình.
Có thể nói là người gặp việc vui thì tinh thần rất thoải mái, Trình Thành giống như là gà trống đấu thắng, đứng thẳng người lên, "Từng nghe luật sư Giang có năng lực chuyên môn rất cao, quả thật đúng là như vậy. Hôm nay vô cùng cảm ơn luật sư Giang, thời gian còn sớm, tôi mời các cô dùng bữa."
Giang Chỉ đang chuẩn bị từ chối, âm thanh sắc nhọn chói tai cắt ngang cô: "Người phụ nữ khốn nạn! Cô có còn là con người hay không?! Các cô thế mà lại đi giúp đỡ cái tên đàn ông đã hại đời con gái của tôi! Cô đi chết đi!"
Một người phụ nữ đã ngoài năm mươi tuổi chạy đến và hét lên.
Hứa Niệm lục lọi ký ức, người này chính là mẹ của Trần Lệ, Đặng Mai.
"Thưa bà, xin hãy bình tĩnh, đây là tòa án!" Cảnh sát chưa kịp ngăn cản, người phụ nữ như điên đã lao về phía Giang Chỉ.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Niệm cũng không biết suy nghĩ như thế nào, cô đứng chắn ngang bảo vệ cho Giang Chỉ.
Người kia không đánh tới được Giang Chỉ, trút mọi lửa giận lên người của Hứa Niệm, bà ta vừa xé tóc vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3488140/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.