Sao có thể nhẫn tâm bỏ xuống chút tình cảm này bằng cách không quan tâm người ta nữa?
Người ấy trở thành cấp dưới ngốc nghếch thì có thể thay đổi sự thật là hai người đã từng yêu nhau sao?
Giờ này khắc này, bảo bối của cô cũng rất mong chờ cô xuất hiện.
Hứa Niệm cũng vì cô mà bị thương cho nên phải nằm viện, về tình về lý cô phải đến thăm cô ấy.
Không đau lòng bởi vì Hứa Niệm là cấp dưới của mình thế nhưng cô không cảm thấy thất vọng vì người đó là người yêu qua mạng của mình hay sao?
Chỉ trách vận mệnh trêu người, hại hai người thân mật đến vậy mà không thể nhận ra đối phương chính là người mình yêu.
Tiếng mở cửa khiến đôi mắt của Hứa Niệm sáng lên, niềm vui trong mắt vẫn không hề phai nhạt, "Thư Thư . . ."
"Sao lại là cô?" Hứa Niệm cau mày nhìn về phía sau như không muốn bỏ cuộc, nhìn trái nhìn phải một lúc nhưng không thấy ai cả.
"Tại sao không thể là tôi?" Giang Chỉ luồn ngón tay vào trong ống tay áo, cử động, cô biết Hứa Niệm đang mong đợi điều gì.
Đáng tiếc lần này chỉ có thể làm người kia thất vọng, bởi vì cô ấy còn chưa chuẩn bị nhận ra cô.
"A, không có gì, giám đốc Giang. Sao giám đốc có thời gian đến bệnh viện gặp tôi?" Vừa nói xong, Hứa Niệm lập tức nhận ra trong lời nói của mình có chút mơ hồ, "Tôi không có ý gì khác. Hiện tại công ty luật không bận sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3489776/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.