Tim của Hứa Niệm như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, trong lúc nhất thời cô cảm thấy xấu hổ, tất cả những ám chỉ tâm lý mà cô đã đưa ra cho mình trước đó đều tan vỡ.
Quả thật nữ ma đầu này không phải là người phàm, làm sao lại không theo lẽ thường mà hành động?
Không phải người ta nói rằng không thể đánh người có khuôn mặt tươi cười mà không đưa tay ra sao? Cô đều cúi mình uốn gối thành dạng này.
Mắt nhìn thấy sắc mặt của Giang Chỉ từ bình thản trở nên lạnh lùng, sau đó là mây đen ngập đầu, Hứa Niệm căng thẳng siết chặt ngón tay, tầm nhìn lập tức bị nhòe đi.
Bình thường Giang Chỉ ghét nhất là những việc này ở công sở, cả ngày nịnh nọt xum xoe, bỏ gốc lấy ngọn, dẫn đến sai sót trong công việc, cuối cùng gây tổn hại đến lợi ích của người khác. Cho nên Giang Chỉ không cho phép điều này được xảy ra ở nơi làm việc của cô.
Ánh mắt trầm xuống, Giang Chỉ nhàn nhạt nhìn Hứa Niệm, đầu ngón tay không biết là cố ý hay vô ý gõ lên bàn, thanh âm lạnh lùng đến đáng sợ: "Mới đi làm mấy ngày, còn chưa học được gì đã biết cách nịnh nọt người khác rồi."
Giang Chỉ châm chọc nhìn Hứa Niệm một cái, "Làm cấp dưới của tôi không cần làm những chuyện vô nghĩa như vậy, làm tốt công việc của mình là được rồi. Là luật sư, sinh hoạt cùng công việc của chúng ta đều hẳn là vô cùng nghiêm khắc. Dạng này người trong cuộc mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3472249/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.