Nhìn thấy Hứa Niệm cử động, Giang Chỉ lúc này mới hoàn hồn.
Nhìn bộ dáng co quắp cùng ngu xuẩn của người kia, Giang Chỉ thở dài, đè nén sự khó chịu trong lòng rồi đỡ Hứa Niệm trở lại phòng khách.
"Bôi thuốc trước đi."
Giang Chỉ xoa xoa lấy mắt cá chân sưng tấy đỏ bừng của Hứa Niệm, lạnh giọng mở miệng. Hứa Niệm đau đến nhăn mặt, nhưng lại không dám kêu lên.
Tuyệt đối là Giang Chỉ cố ý, cô ấy làm như vậy để trả thù việc mình vừa phạm tội xâm phạm đồ đạc cá nhân, mình phải lập tức rời khỏi đây.
Hứa Niệm cố nén cơn đau, cau mày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cần đâu giám đốc . . . Tôi không muốn làm phiền giám đốc Giang. Tôi về tự bôi thuốc là được."
Nơi này thật là đáng sợ, tiếp theo Giang Chỉ sẽ dùng dao cắt thịt trên chân của mình, muốn xử mình hay sao? Không được, quá nguy hiểm.
Trong lúc Giang Chỉ đi lấy thuốc, Hứa Niệm quay lại, phát hiện thủ phạm của tiếng động lớn trước đó trên kệ gỗ là con mèo đang nằm trên mặt đất.
"Lại là mi!"
Hứa Niệm nghiến răng nghiến lợi nhìn con mèo cách đó không xa, con mèo tên "Thư Thư" đang cọ xát vào trụ cào móng của mèo.
Vừa cọ cọ, vừa nhìn chằm chằm cô, nó kêu "meo" một tiếng rồi nhảy lên bàn trà, tao nhã ngồi xuống, nghiêm nghị nhìn Hứa Niệm.
"Mi thật sự là khắc tinh của ta!" Hứa Niệm gầm nhẹ, hận không thể bắt được con mèo thối tha này và đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3465256/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.