"A . . . Đau quá . . ."
Một trận đau nhức toàn tâm kịch liệt truyền đến, Hứa Niệm hít một hơi thật sâu, vặn vẹo mặt ôm mông, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, đau đến nửa người gần như bị tê liệt không đứng dậy nổi, phần eo cũng đau rát.
"Hức . . ."
Trên mặt còn mang theo nước mắt, cô đột nhiên thu lại tiếng nức nở khi nhìn thấy Giang Chỉ ở cửa.
"Giang . . . Giám đốc Giang . . ."
Giang Chỉ thay dép lê, đứng thẳng chân ở cửa phòng tắm, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt chuyển từ chân đến tay của đối phương. Hứa Niệm nắm chặt tay, trong tay nắm một nửa chiếc quần lót màu đen, nửa còn lại lộ ra ngoài.
Dường như đó chính là thứ mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay nhưng không thể tìm thấy.
Hứa Niệm theo ánh mắt của Giang Chỉ nhìn sang, thà không nhìn còn hơn, nhìn xong cô càng muốn chết.
Cô cắn môi, cười so với khóc còn khó coi hơn, khó khăn mở miệng, "Giám đốc Giang, giám đốc nghe tôi giải thích. Tuyệt đối chuyện không phải như giám đốc nghĩ đâu . . ."
Ông trời ơi, Hứa Niệm muốn tìm một vết nứt trên mặt đất mà chui vào, cô cảm thấy mình giống như một kẻ biến thái.
Một kẻ ngấp nghé đồ lót của cấp trên, không những trộm mang về nhà mà giờ phút này còn có ý dồ xằng bậy trong phòng tắm của cấp trên.
Khẳng định là Giang Chỉ cũng sẽ nghĩ như vậy đi!
Tại sao ông trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-tren-co-muu-do-lam-loan-voi-toi/3464180/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.