"Xảy ra vấn đề gì? Không thể thống nhất về giá cả hay là vì lý do nào khác?" Trần Vũ hỏi.
“Không phải là vấn đề giá cả, bọn họ rất hài lòng với mức giá mà chúng ta đưa ra và cũng muốn tiếp tục đàm phán với chúng ta, nhưng có một số nhà máy dược. phẩm đã bị đe dọa... nói rằng nếu dám bán nhà máy dược phẩm cho chúng ta, thì họ sẽ bị xử đẹp." Tống Mộng Nghiên nói.
"Bị ai uy hiếp?" Trần Vũ hỏi.
"Dược phẩm Thạch Môn, Vương Khai." Tống Mộng Nghiên đau đầu nói: "Trước đây tôi đã liên lạc với ông ta, muốn hẹn ông ta ra ngoài nói chuyện, hôm nay ông ta đã trả lời tôi, bây giờ tôi đang đợi ông ta tới."
"Hình như Vương Khai có chút bối cảnh, cô đang ở đâu? Gửi vị trí của cô cho tôi, tôi tới nói chuyện với ông ta." Trần Vũ nói.
"Được, tôi sẽ gửi vị trí cho anh." Tống Mộng Nghiên cúp điện thoại, gửi vị trí cho Trần Vũ.
Cô ấy đang ở văn phòng của Dược phẩm Thạch Môn.
Ngay khi vị trí vừa được gửi đi, cửa văn phòng mở ra, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bước thẳng vào, ông ta chính là Vương Khai.
"Xin chào, sếp Vương, tôi là Tống Mộng Nghiên của Dược phẩm Thiên Vân, trước đó tôi đã liên lạc với ông." 'Tống Mộng Nghiên nhìn thấy ông ta đi vào liền nhanh chóng đứng dậy đưa tay ra.
"Ồ, hóa ra là sếp Tống, xin chào, sếp Tống." Vương Khai là một kẻ có máu dê, khi nhìn thấy Tống Mộng Nghiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-y-dao/3405463/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.