"Ừm, xem ra mượn thế của Chu Hồng Tuyết, ông đã làm không ít điều xăng bậy." Trần Vũ nhếch miệng cười, bỗng nhiên anh lại đá một cước ra ngoài, rắn chắc vào giữa hai chân của Vương Khai. 
Vương Khai trừng mắt, trong nháy mắt, hô hấp của ông ta có chút dồn dập, sát chiêu đá thẳng vào chỗ hiểm của đối phương của Trần Vũ rắn chắc đó, ông ta cảm giác giữa hai chân đau đớn kịch liệt. 
"A... a...' Một lúc lâu sau, Vương Khai mới phát ra tiếng gào to đau khổ tột cùng, ông ta quỳ rạp trên mặt đất ôm bụm giữa hai chân không ngừng vặn vẹo, kêu thảm. 
"Tôi cũng tiện nói điều kiện của tôi nhé." Trần Vũ lạnh lùng n ôi dùng mười triệu thu mua dược phẩm Thạch Môn, sau khi thu mua thì ông sẽ không còn bất kỳ. liên quan nào đến dược phẩm Thạch Môn, sau này dẫn cả nhà cút ra khỏi Phong Lăng, nếu không tôi sẽ khiến ông chết." 
"Hãy đợi đấy, tên họ Trần kia đợi đó cho tôi, cả nhà cậu sẽ bị cắt cổ, Hồng Tuyết sẽ giết cậu đó." Vương Khai thét chói tai. 
"Vậy được, bây giờ bảo cô ta qua đây, tôi muốn xem xem cô ta có thể làm gì được tôi." Trần Vũ cười giễu, anh nắm lấy Vương Khai đi ra khỏi phòng làm việc, tới cửa của xưởng dược phẩm Thạch Môn thì ném ông ta ở lại đây. 
"Bảo cô ta tới đây ngay, tôi muốn xem Huyền Võ có thể làm gì được tôi." Trần Vũ cười giễu nói. 
"Cậu đợi đấy..." Vương Khai chật vật ngồi dậy, cầm lấy điện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-y-dao/3405464/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.