Ông ta cũng thầm tán thưởng, trên thế gian lại xuất hiện người tài rồi, ở độ tuổi của Diệp Thiên, trong thời đại của ông ta chưa từng có ai luyện chế ra được một vũ khí có sức chiến đấu siêu phàm thế này.
"Trả kiếm!"
Một lúc sau, ông ta liền lên tiếng, sau đó ném lại Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên vẫn không động đậy, tâm niệm vừa động, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm lại lập tức hoá thành một vệt sáng, biến mất vào ấn đường.
Nhìn thấy hai đại cao thủ nói chuyện với nhau, Hoa Thanh Hà chỉ cảm thấy bản thân còn không đủ tư cách để làm người ngoài cuộc, cô hoàn toàn không cùng đẳng cấp với hai người bọn họ.
Ánh mắt Diệp Thiên xẹt qua, nhìn một lượt Cổ Nguyệt Trường Hà, trong lòng càng lúc càng cảm thấy kỳ quái.
Cổ Nguyệt Trường Hà lúc này chỉ cách cậu không đến mười trượng, nhưng Diệp Thiên lại không thể cảm nhận được gì, nếu như bây giờ cậu có nhắm mắt lại thì cũng không thể cảm nhận được khí tức của Cổ Nguyệt Trường Hà, giống như hai người đang đứng đối mặt nhưng lại ở không gian khác nhau vậy, đợc ngăn cách bởi một tấm chắn nào đó.
"Tôi không thể cảm nhận được khí tức của ông, ông thật sự giống như lời đồn sao, phi thăng vũ hoá, cả đời thành tiên ư?"
Diệp Thiên hỏi.
"Phi thăng vũ hoá?"
Cổ Nguyệt Trường Hà cười nhẹ, trên mặt có chút chua xót.
"Đường đến Tiên Lộ khó như lên trời, muốn phi thăng thành tiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351185/chuong-2908.html