Nếu đúng như những gì Cổ Nguyệt Trường Hà nói, vậy thì hy vọng của người muốn tu tiên mỏng manh đến nhường nào chứ?
"Chàng trai trẻ, cảnh giới thực lực của cậu hiện tại cách ‘tiên’ không xa đâu, đáng tiếc là, chỉ một bước thôi, cơ thể cậu đang ở trái đất, nếu như cậu không thể tìm ra cách để vượt qua các pháp tắc của trái đất, vậy thì cậu sẽ không thể nào trở thành ‘tiên’ được!"
"Tiên đạo mịt mù, Tiên lộ rộng lớn! Nếu như cậu đến đây để tìm kiếm tiên đạo, vậy có thể rời đi được rồi, ở đây không có đáp án mà cậu muốn!"
Giọng nói của Cổ Nguyệt Trường Hà kéo Diệp Thiên ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu lập tức nhận ra mình còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm, còn chuyện Tiên Lộ có khó khăn cách mấy cũng không liên quan gì đến cậu.
"Tôi đến đây không phải để tìm Tiên đạo, mà là vì hoa Bạch Ám!"
Diệp Thiên giơ tay chỉ vào chỗ rỗng giữa vách núi phía sau thác nước: "Tôi cần nó, để đi cứu người!"
"Hoa Bạch Ám?"
Nghe Diệp Thiên nói xong, ánh mắt Cổ Nhạc Trường Hà có hơi dao động, ông ta trầm ngâm một lúc, sau đó thở dài: "Nếu như cậu muốn hoa Bạch Ám, e là cũng sợ sẽ làm cậu thất vọng!"
"Tại sao?"
Diệp Thiên cau mày, nghi hoặc nói.
"Cậu cứ thử đi rồi biết!"
Cổ Nguyệt Trường Hà không giải thích gì thêm, chỉ lắc đầu.
Diệp Thiên nhìn về phía trung tâm thác nước, ngay sau đó, hắn tiến lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351186/chuong-2909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.