Chương trước
Chương sau
Năm dấu tay liên tiếp phá vỡ hư không, gió từ ngón tay trở nên hỗn loạn, đập từng đợt vào ngực Diệp Thiên.

"Bịch bịch bịch!"

Năm tiếng động lớn vang khắp bầu trời, Diệp Thiên bị dấu tay đánh trúng, liên tiếp lui về phía sau khoảng tầm trăm mét.


Mặc dù Diệp Thiên bị đẩy lùi, nhưng mỗi bước đi đều vô cùng trầm tĩnh, khí tức không hề rối loạn, ngược lại còn tung hết đấm này đến đấm khác, chứng tỏ cậu đã đỡ được bốn dấu tay kia.

Nhìn thấy Diệp Thiên đỡ được liên tiếp năm dải chân lực rồi đến bốn kỹ Sơn Hà Chỉ, ánh mắt Bạch Viêm Minh lập tức thay đổi.

Ông ta tổng cộng đã xuất chín chiêu, nếu như chiêu cuối này vẫn không đánh bại được Diệp Thiên thì coi như ông ta sẽ thua.

Nhưng ấn đường của ông ta lại không thể hiện ra chút lo lắng nào, ngược lại ánh mắt còn vô cùng tự tin, như thể ông ta hoàn toàn tin tưởng vào kỹ năng chiến đấu của mình.

Bạch Viêm Minh nhấc tay lên, ngón trỏ hơi hướng lên không trung rồi ấn xuống.

"Chỉ thứ năm, Đoạn Sơn Hà!"

"Bùm!"

Bỗng một ngón tay khô cằn khổng lồ lao xuống từ bầu trời, xuyên thẳng qua những đám mây, phá vỡ hư không.

Ngón tay khổng lồ to mấy chục thước, giống hệt như núi Bất Chu đang rơi xuống, bao phủ cả người Diệp Thiên vào trong bóng tối vô tận.

Đây là đòn Sơn Hà Chỉ cuối cùng của ông ta, và cũng là đòn mạnh nhất!

Nhất chỉ chi lực, Hoành Đoạn Sơn Hà!

"Vụt!"

Từng cơn gió cuốn từ trên cao xuống, Diệp Thiên ở chính giữa cơn cuồng phong, đối mặt trực tiếp với ngón tay khổng lồ, hai mắt hơi nheo lại.

"Bùm!"

Diệp Thiên còn chưa định thần lại thì ngón tay khổng lồ đã ở trên đỉnh đầu, nhấn toàn bộ cơ thể cậu vào đống phế tích đổ nát bên dưới.

Toàn bộ mặt đất rung chuyển kịch liệt, đất đá bên dưới nổ tung, ngón tay khổng lồ giống như một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống, đâm thẳng về phía Diệp Thiên rồi biến mất.

Cảnh tượng này thật ra giống với Cửu Trùng Phiên Hải Ấn của Kiệt trưởng lão lúc trước, đều đánh Diệp Thiên về phía các đỉnh núi ở xa, nhưng khác ở chỗ, hiện tại Diệp Thiên đang bị ngón tay khổng lồ đè xuống mặt đất, nhưng nó vẫn không hề biến mất, giống hệt như Ngũ Chỉ Sơn của Như Lai Phật Tổ đè xuống Tôn Ngộ Không vậy, không chút lay động.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đệ tử nhà họ Thi đều không khỏi rùng mình hoảng sợ, Bạch Viêm Minh quả không hổ danh là cao thủ số một của Tứ Tượng Tông.

Nhìn Sơn Hà Chỉ trấn áp mọi thứ trước mặt, lúc này ánh mắt của Bạch Viêm Minh mới hơi lờ đi.

Ông ta quay người về phía Kiệt trưởng lão và các trưởng lão nhà họ Thi, sau đó nói lớn: "Từ hôm nay trở đi, cậu ấy sẽ là thánh tử mới của Tứ Tượng Tông tôi, tôi muốn các người xoá bỏ hết hận thù trước đây với cậu ấy, có ai phản đối gì không?"
Ba người Thi Đôn Hoàng phía sau Kiệt trưởng lão vẫn chưa phản ứng lại ngay, nhưng Kiệt trưởng lão liền cau mày, trầm giọng nói: "Tông chủ, kẻ tội đồ này chính là nỗi nhục của nhà họ Thi tôi, nó không chỉ khiến các trưởng lão của nhà họ Thi bị thương mà còn giết cả đệ tử chân truyền của người, làm sao có thể cho nó làm thánh tử của Tứ Tượng Tông được chứ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.