Chương trước
Chương sau


Diệp Thiên không hề biết điều mà ông ta đang nghĩ, ánh mắt cậu lướt qua người Bạch Viêm Minh, luồng dao động nguy hiểm đó càng lúc càng rõ rệt, nhưng cậu không hề lùi bước, ngược lại còn nhếch miệng cười.

“Đừng nói là mười chiêu, cho dù trăm chiêu nghìn chiêu tôi cũng sẽ không thua ông đâu!”.

“Nếu ông muốn đánh cược, tôi sẽ cược với ông ván này, nếu ông thua, thì nhớ thực hiện lời hứa của ông!”.

Hôm nay cậu công khai tuyên chiến ở nhà họ Thi, đương nhiên sẽ không sợ gì hết, cho dù có bao nhiêu người đến, có các loại đối thủ nào thì cậu cũng đều xử hết.

Nhưng kẻ địch của cậu chỉ là nhà họ Thi, cậu không hề muốn cứ thế mà giết hết, việc lôi kéo Tứ Tượng Tông vào không nằm trong kế hoạch của cậu.


“Đương nhiên!”.

Bạch Viêm Minh thấy Diệp Thiên đồng ý, trong lòng thầm vui mừng.

“Nếu cậu thua, cũng phải nhớ thực hiện lời hứa, làm thánh tử mới của Tứ Tượng Tông.

Diệp Thiên liền gật đầu, một tay chìa ra, ánh mắt lạnh lùng.

“Ra tay đi”.



Kiệt trưởng lão tuy không hề muốn, nhưng lúc này Bạch Viêm Minh ở đây đã công khai đánh cược, ông ta chỉ có thể lùi về phía sau, nhưng lại không hiểu được vì sao Bạch Viêm Minh làm như vậy.

Ông ta cho rằng Diệp Thiên chính là một kẻ ngoại tộc không thể không giết, một kẻ tội đồ làm bẩn huyết mạch nhà họ Thi, kết quả Bạch Viêm Minh lại muốn chọn cậu làm thánh tử, điều này căn bản đã chà đạp lên thể diện của ông ta.

“Cẩn thận đó!”.

Bạch Viêm Minh khẽ mỉm cười với Diệp Thiên, ánh mắt đột nhiên nghiêm nghị.

Khoảnh khắc này ông ta giơ mạnh tay lên, phất tay áo một cái, một dải chân lực xuất ra mạnh như rồng điên vượt biển, rồi đánh mạnh xuống.

Dải chân lực này mạnh hơn cả sắt thép, giống như một ngọn núi nhỏ ập từ trên trời xuống, Bạch Viêm Minh chỉ là tùy tiện ra tay, vậy mà sức tấn công đã mạnh hơn cả Cửu Trùng Phiên Hải Ấn của Kiệt trưởng lão vừa rồi.

Đối mặt với uy thế mạnh mẽ như vậy, biểu cảm Diệp Thiên không chút thay đổi, không lùi mà còn tiến lên phía trước một bước.

Cậu chỉ khẽ nâng cánh tay phải lên, đánh một quyền ra.

“Rầm!”.

Quyền tung ra đánh thẳng vào trung tâm dải chân lực, chỉ thấy dải chân lực hình thác nước lập tức bị xuất hiện một cái lỗ rồi sau đó nứt lìa.

Lần này hai người giao đấu, bên tám lạng người nửa cân, nhưng biểu cảm của hai người đều không chút thay đổi, giống như thể không có cảm giác gì về cú vừa rồi, sau đó Bạch Viêm Minh lại tiếp tục giơ tay lên.

Ông ta liên tiếp phất tay bốn lần, bốn dải chân lực hội tụ thành hình, từ trên trời lần lượt giáng xuống, tấn công liên tiếp.

Bốn dải chân lực này so với dải đánh ra đầu tiên, cho dù về mức độ hội tụ hay là sức công phá đều tăng mạnh, lực lượng đạt đến cùng cực, tóc trên đầu Diệp Thiên bay tán loạn, ống chân quần cũng phần phật thành tiếng.

Cậu vẫn như lần trước, chỉ là đánh quyền ra liên tiếp, hết cú nọ đến cú kia, đánh mạnh vào các dải chân lực đang tiến đến.

Mỗi một quyền đều đánh vào vùng trung tâm nhất của dải chân lực, kiềm chế hoàn toàn thế tấn công, nhưng mỗi lần Diệp Thiên đỡ một dải liền lùi về phía sau nửa bước, đủ thấy được sức tấn công của Bạch Viêm Minh mạnh đến mức nào.

Không dựa vào bất kỳ kỹ pháp tấn công nào đã có thể dễ dàng đánh cho Diệp Thiên lùi về phía sau, chỉ riêng điểm này đã đủ thắng được bản thân Kiệt trưởng lão rồi.

Sau khi nhìn Diệp Thiên miễn cưỡng đỡ năm cú tấn công tiếp theo, biểu cảm của Bạch Viêm Minh cuối cùng cũng có chút thay đổi, ông ta ngoài tán thưởng ra, trong mắt còn lộ ra một vẻ quả quyết.

“Vù vù!”.

Đúng lúc này, tay trái tay phải của ông ta đưa lên liên tục, hai ngón tay điểm nhẹ vào trong không trung, chỉ nghe thấy trong không trung liên tiếp vang ra những tiếng nổ, sau đó trước sự quan sát của tất cả mọi người, chỉ thấy không gian lìa ra, chỉ ấn liên tiếp xuất hiện trong không gian.

Mỗi một chỉ ấn đều dài cả chục trượng, to nhỏ khác nhau, giống như ngón tay của người khổng lồ mang theo vẻ cũ kỹ trang nghiêm, luồng dao động mạnh mẽ xuất hiện.

“Đó là tuyệt kỹ do môn chủ tự sáng lập, Sơn Hà Chỉ?”.

Nhìn thấy cảnh tượng này, các cao thủ ở cảnh giới truyền thuyết đều mặt mày biến sắc, cho dù là Kiệt trưởng lão cũng vô cùng kinh ngạc.

Sơn Hà Chỉ này một kỹ pháp chiến đấu tu tiên khi Bạch Viêm Minh sau khi bước vào cảnh giới truyền thuyết thiên cấp, lấy khí vận của núi và sông làm nền tảng, kết hợp với kiến thức tự học rồi dày công sáng tạo nên, uy lực đủ để chém ngang núi sông, phá vỡ không trung.

Năm dải chỉ ấn lần lượt điểm vào không gian vỡ vụn, đánh thẳng về phía Diệp Thiên.

Khi ra tay, Bạch Viêm Minh cố tình kiểm soát tốc độ lao về phía trước của chỉ ấn, ông ta đang chuẩn bị chờ Diệp Thiên né cú tấn công này, như vậy chứng tỏ Diệp Thiên chủ động nhận thua, cũng có thể tránh được việc bị thương của Diệp Thiên.

Nhưng Diệp Thiên lại đứng yên tại chỗ, không gian xanh biếc mênh mông dưới chân, trông Diệp Thiên không hề có ý định né tránh.

Bạch Viêm Minh nheo mắt, chỉ là sau khi ngập ngừng một lúc, liền ấn năm ngón tay.

“Sơn Hà Chỉ, chỉ thứ nhất, thiêu núi!”.

“Chỉ thứ hai, tách biển!”.

“Chỉ thứ ba, đất lìa!”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.