Chương trước
Chương sau


Thấy cảnh tượng này, cô ta cũng không khỏi đau lòng cho Diệp Thiên.

“Đầu gỗ, anh sẽ không chết, anh tuyệt đối không thể chết ở đây, tương lai của chúng ta vẫn chưa đến đâu cả, sao anh có thể chết được?”


Kỷ Nhược Tuyết đứng trong gió biển mái tóc dài xõa xuống bay tứ tung nhưng cô ấy không quan tâm, chỉ cảm thấy tức giận và đau khổ hét lên.

“Ầm!”

Cuối cùng ngay khi Diệp Thiên đánh đến đòn thứ ba mươi thì quả cầu nước cực lớn kia cũng bị cậu đánh vỡ, vết thương trên vai cậu lại bị rách, máu chảy ra vì dùng lực quá độ, sử dụng sức mạnh cơ thể quá nhiều.

“Diệp Lăng Thiên, sau khi tôi tiến vào hoàng cấp, cậu có thể ngăn được tôi lâu như thế đã vượt xa phạm vi của vương cấp. Nếu cho cậu thêm mười năm nữa, e là trên thế giới này không có ai là đối thủ của cậu được nữa, chỉ tiếc là cậu đã giết người nhà họ Cận tôi”.

“Tìm tôi làm đối thủ của cậu là một quyết định sai lầm nhất cả đời của cậu”.

“Vút!”

Vừa dứt lời, Cận Vô Trần siết chặt tay, một thanh kiếm dài oai nghiêm được ngưng tụ từ nguyên khí trời đất được ông ta nắm trong tay.

“Hãy đem theo truyền thuyết bất bại mà cậu đã tung hoành khắp thế giới gần một năm rưỡi, xuống dưới chết cùng với người nhà họ Cận tôi đi”.

Ánh mắt Cận Vô Trần hiện lên vẻ lạnh nhạt, thanh kiếm dài oai nghiêm trên tay chém xuống, giữa đất trời chỉ có một vầng sáng màu trắng, một kiếm này đã vượt ngoài sức tưởng tượng, ngay cả Hắc Thần Vu Chủ cũng chỉ có tràn đầy sợ hãi, lùi về sau mấy trăm trượng, tránh khỏi sự sắc bén của thanh kiếm.

Kiếm quang chém về phía Diệp Thiên, Diệp Trần lại không hề cử động, không có bất kỳ động tác né tránh phòng ngự, ánh mắt hơi ngưng tụ tựa như đang ngây người.

“Mình sẽ thất bại sao?”

Kiếm quang lướt qua trên đầu, nhưng Diệp Thiên lại như không nhận ra, chỉ khẽ lẩm bẩm một tiếng.

Trong ánh sáng như chớp nhoáng này, suy nghĩ của cậu quay lại điểm xuất phát ban đầu, cậu nhớ lại tất cả những điều mình đã trải qua và những người cậu đã gặp kể từ sau khi kinh mạch bị phế và bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, một mỗi cảnh tượng đang hiện lên trong tâm trí.

Cậu đã đánh thắng rất nhiều trận và chưa bao giờ bị đánh bại, bất kể là đối thủ như thế nào, cậu luôn chắc chắn mình sẽ đánh bại, chưa bao giờ coi đối thủ là mối đe dọa, cậu cũng chưa từng gặp phải đối thủ mà cậu không thể đánh lại.

Bởi vì có rất nhiều lần thắng lợi, cậu bắt đầu cho rằng mình sẽ thắng trong mọi trận chiến, tuy rằng không cho rằng mình là bất khả chiến bại, nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị đánh bại. Nhưng lần này, cậu đã gặp phải một đối thủ mạnh hơn mình rất nhiều.

Cậu từng nghĩ sẽ sử dụng một số cấm thuật cổ đại mà cậu chưa từng dùng để giết Cận Vô Trần.

Nhưng dù sao kỹ pháp thần thông có mạnh đi chăng nữa, vượt cấp chém giết vẫn có hạn chế rất lớn. Cậu có thể trấn áp Cận Vô Trần vốn đã ở vương cấp chín sao bằng cảnh giới tu vi đỉnh cấp của giới siêu phàm, đã là cực hạn rồi.

Mà Cận Vô Trần bước vào hoàng cấp đã vượt quá giới hạn mà cậu có thể vượt cấp.

“Hay cho một hoàng cấp!”

Kiếm quang vừa đánh xuống, Diệp Thiên vẫn bất động.
“Đế Vương Bất Bại?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.