Thấy cảnh tượng này, cô ta cũng không khỏi đau lòng cho Diệp Thiên.
“Đầu gỗ, anh sẽ không chết, anh tuyệt đối không thể chết ở đây, tương lai của chúng ta vẫn chưa đến đâu cả, sao anh có thể chết được?”
Kỷ Nhược Tuyết đứng trong gió biển mái tóc dài xõa xuống bay tứ tung nhưng cô ấy không quan tâm, chỉ cảm thấy tức giận và đau khổ hét lên.
“Ầm!”
Cuối cùng ngay khi Diệp Thiên đánh đến đòn thứ ba mươi thì quả cầu nước cực lớn kia cũng bị cậu đánh vỡ, vết thương trên vai cậu lại bị rách, máu chảy ra vì dùng lực quá độ, sử dụng sức mạnh cơ thể quá nhiều.
“Diệp Lăng Thiên, sau khi tôi tiến vào hoàng cấp, cậu có thể ngăn được tôi lâu như thế đã vượt xa phạm vi của vương cấp. Nếu cho cậu thêm mười năm nữa, e là trên thế giới này không có ai là đối thủ của cậu được nữa, chỉ tiếc là cậu đã giết người nhà họ Cận tôi”.
“Tìm tôi làm đối thủ của cậu là một quyết định sai lầm nhất cả đời của cậu”.
“Vút!”
Vừa dứt lời, Cận Vô Trần siết chặt tay, một thanh kiếm dài oai nghiêm được ngưng tụ từ nguyên khí trời đất được ông ta nắm trong tay.
“Hãy đem theo truyền thuyết bất bại mà cậu đã tung hoành khắp thế giới gần một năm rưỡi, xuống dưới chết cùng với người nhà họ Cận tôi đi”.
Ánh mắt Cận Vô Trần hiện lên vẻ lạnh nhạt, thanh kiếm dài oai nghiêm trên tay chém xuống, giữa đất trời chỉ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350176/chuong-1899.html