Chương trước
Chương sau
Đôi mắt Cận Ức Trần ánh lên vẻ lạnh lùng. Anh ta cho rằng, nếu khi đó Ngụy Phó không ra tay thì Diệp Thiên đã sớm chết trong tay anh ta rồi.

Nam Liệt không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm Diệp Thiên và muốn xem xem Diệp Thiên tới đây vì điều gì.

“Là cậu?”


Nhiếp Vân Hồ dừng tay, một tay túm tóc của Ngụy Tử Phó.

“Giờ dừng tay thì tôi sẽ không giết anh!”

Nhậm Uyển Doanh đứng sau Diệp Thiên. Cô ta chỉ thấy Diệp Thiên không hề dừng lại, vẫn đi về phía võ đài. Những gì cậu nói khiến cô tả phải run rẩy. Cô ta có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của Diệp Thiên.

“Giết tôi?”

Nhiếp Vân Hồ bật cười.

“Cậu tưởng cậu là ai? Có chút võ thuật thì có thể đánh thắng được tôi và hai vệ sĩ của tôi rồi có thể thích làm gì thì làm sao?”

“Nói to cũng chỉ có cậu nói to, giết tôi á, cậu dựa vào cái gì?”

Nhiếp Vân Hồ với vẻ mặt chế nhạo: “Tên này vốn đã thắng trong trận đấu võ rồi, nào ngờ nó lại bị thần kinh, cứ đòi gọi tôi tới võ đài để khiêu chiến, giờ bị tôi đánh thành ra như thế này thì chỉ có thể trách tự nó không biết lượng sức, liên quan gì tới tôi chứ?”

Anh ta liếc nhìn Nhậm Uyển Doanh ở phía sau Diệp Thiên và nhếch miệng cười: “Uyển Doanh, nhìn thấy chưa? Ngụy Tử Phó chỉ là một kẻ hèn nhát, sao có thể so sánh với tôi được, người em cần tìm là tôi!”

Anh ta nói xong thì siết một tay, định bổ về đầu của Ngụy Tử Phó, đúng lúc này Diệp Thiên lại tiến gần hơn tới võ đài.

“Xin lỗi cậu, khi thi đấu, nghiêm cấm người khác ngoài nhân viên tiếp cận vùng võ đài!”

Một người đàn ông cao tầm mét chín, cơ thịt săn chắc với ánh mắt đanh thép chặn trước mặt Diệp Thiên, không cho cậu đi.

“Cút!”

Diệp Thiên không nói nhiều, chỉ đưa một tay ra túm lấy cổ áo của người đàn ông kia.

Người đàn ông kinh ngạc, Diệp Thiên nhấc bổng người này lên, ném qua một bên khiến hắn ngã rầm xuống khán đài ở gần đó và bất tỉnh nhân sự.

“Rầm!”

Hội trường xôn xao, người đàn ông đó là quyền vương của thế giới ngầm, có thể nói là người đánh giỏi nhất, vậy mà bị một người thanh niên dùng một tay ném ra xa hàng mét, đúng là không thể tin được.

Nhiếp Vân Hồ cũng khựng người. Nỗi sợ hãi trỗi dậy, khi anh ta ý thức được rằng mình đang ở trong võ đài thì mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

“Nhóc, cậu từng cuồng ngạo quá, tôi ở trong võ đài, cậu có giỏi thì trèo vào đây.

Ánh mắt Diệp Thiên trở nên lạnh lùng giống như không hề nghe thấy lời nói của Nhiếp Vân Hồ. Cậu chộp tay túm lấy lưới sắt của võ đài và kéo về sau.

“Rầm!”

Võ đài kiên cố bị cậu kéo rách tạo thành một cái hốc to đùng và cậu lúc này đã đứng trong võ đài.

“Cái gì?”

Nhiếp Vân Hồ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy hoa mắt, một bàn tay siết chặt yết hầu của anh ta và nhấc bổng anh ta lên khỏi mặt đất.
“Anh thấy mình đánh nổi không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.