Ánh mắt Diệp Thiên sâu thẳm như tới từ địa ngục, không chút tình cảm.
Nhiếp Vân Hồ muốn giãy giụa nhưng chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực và hình ảnh Diệp Thiên trước mặt trở nên méo mó.
Ngụy Tử Phó nằm sạp ra đất, Uông Lạc Đan lúc này đã lao về phía cậu ta.
Ngụy Tử Phó cố gắng gượng đầu thì nhìn thấy bóng hình quen thuộc của Diệp Thiên. Cậu ta kinh hãi.
“Tại sao…Tại sao vẫn là anh vậy?”
Đôi mắt cậu ta ánh lên vẻ bất lực và tự chế nhạo. Người con gái mà cậu ta thích không hề thích cậu ta, vào lúc nguy hiểm nhất thì người cứu cậu ta lại chính là tình địch.
Nhiếp Vân Hồ bỗng rơi vào bóng tối, khi anh ta sắp mất đi ý thức thì bỗng có hai giọng nói vang lên bên cạnh Diệp Thiên.
“Bỏ xuống!”
Ánh mắt Nam Liệt rực lửa, Nhiếp Vân Hồ là con nuôi của Triệu Lạc Sơn, chính vì lời thỉnh cầu của anh ta mà bọn họ mới tới quán bar tìm Diệp Thiên.
Dù ông tổ nhà họ Cận đã từng cảnh cáo là không được gây sự với Diệp Thiên nữa nhưng lúc này Diệp Thiên đang uy hiếp tới tính mạng của Nhiếp Vân Hồ thì anh ta không thể nào mặc kệ được.
“Nhóc, anh ta là người của thương hội Cận Môn, nếu cậu dám ra tay thì tôi sẽ giết cậu ngay lập tức!”
Cận Ức Trần cũng đứng bên cạnh Nam Liệt. Anh ta cười lạnh lùng, đôi mắt ánh lẻ vẻ độc ác như muốn ăn tươi nuốt sống người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350146/chuong-1869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.