Chương trước
Chương sau
Cận Ức Trần hừ lạnh, ánh mắt đanh lại, Ngụy Tử Phó đã xé thư mời của nhà họ Cận thành từng mảnh, nếu như cậu ta bị Nhiếp Vân Hồ đánh chết ở đây thì quả đúng như điều anh ta muốn.

"Bịch!"

Ngụy Tử Phó lại ngã xuống đất, gượng hồi lâu vẫn không đứng dậy được, ngay lúc trọng tài định dừng trận đấu và tuyên bố chiến thắng của Nhiếp Vân Hồ, đột nhiên ánh mắt anh ta quét qua khiến cho trọng tài sợ hãi lùi vài bước.

"Đừng có xen vào, chuyện của chúng tôi vẫn chưa xong đâu!"


Anh ta đẩy trọng tài ra rồi túm lấy tóc Ngụy Tử Phó.

"Tên họ Ngụy kia, chẳng phải cậu có bản lĩnh lắm sao? Dám giành phụ nữ với tôi à?"

"Tôi hỏi cậu, có chịu nhận thua không!"

Ngụy Tử Phó bị túm tóc, không thể phản kháng được nữa, nhưng lại có một thanh âm yếu ớt vang lên.

"Nhận cái quần, có ngon thì... anh đánh.... chết tôi đi!"

Nhiếp Vân Hồ không hề tức giận, hơn nữa còn nở nụ cười, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó giương cùi chỏ định đánh vào sau đầu Ngụy Tử Phó.

"Nhiếp Vân Hồ, anh muốn chết đúng không?"

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên khắp võ đài, sát khí quái dị cũng đột nhiên lan ra!



"Nhiếp Vân Hồ, chán sống rồi phải không?”

Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp võ đài khiến tất cả mọi người đều nghe thấy một cách rõ ràng.

Cận Ức Trần và Nam Liệt – hai cao thủ chí tôn đỉnh phong khẽ giật mình và nhìn về phía võ đài.

Một nam một nữ đi tới, người thanh niên đi trước khẽ nheo mắt với vẻ tức gận.

“Là tên đó à?”

Cận Ức Trần lập tức nhận ra ngay Diệp Thiên.

Cận Ức Trần còn nhớ rất rõ lúc ở nhà họ Ngụy, Diệp Thiên đã nói rằng muốn nhìn thấy nhà họ Cận sụp đổ.

“Diệp Thiên sao?”

Triệu Lạc Sơn cũng có đồng tử, khẽ kinh ngạc và gọi ra tên của Diệp Thiên.

“Ồ, ông Triệu cũng quen cậu ta à?”

Cận Ức Trần hỏi với vẻ tò mò.

“Không được coi là quen, chỉ là biết một chút, hình như là tới từ Đại Lục, làm thêm ở một quán bar nhỏ!”

Cận Ức Trần là người nhà họ Cận, Triệu Lạc Sơn không tiện nói ra việc từng đụng độ với Diệp Thiên, chỉ kiếm đại một câu nói.

“Làm thêm tới từ Đại Lục sao?”

Cận Ức Trần khịt mũi, anh ta còn tưởng Diệp Thiên có thân phận thế nào, thật không ngờ là kẻ làm công chẳng ra gì.
“Hừ, hôm đó nếu không phải vì ông cụ nhà họ Ngụy ra tay thì tôi đã xử cậu ta rồi".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.