Có điều, Yến Khinh Vũ không hề hoảng loạn, nở nụ cười thân thiện với Diệp Thiên, nằm xuống bên cạnh Diệp Thiên.
“Vậy sao, vậy cậu quẳng tôi ra ngoài đi, tôi không phản kháng đâu, ra tay đi!”
Cô ta dang hai tay, bày ra bộ dạng mặc cho Diệp Thiên muốn làm gì thì làm.
Hai đồng tử của Diệp Thiên hơi động, năm ngón tay đột nhiên nắm lại, phát ra tiếng xương răng rắc, nhưng ngưng một hồi lâu, cậu ta không thể ra tay với người không có chút phản kháng, hơn nữa còn là một cô gái.
Cậu ta thu ánh mắt lại, quay về bộ dạng lạnh lùng, quay người đi vào phòng ngủ.
“Cô muốn ở đây thì tuỳ cô, cô muốn ở phòng nào thì tự chọn, nhưng tôi nhắc nhở cô một điều, đừng có được voi đòi tiên, lòng kiên nhẫn của tôi có giới hạn!”
Dứt lời, cửa phòng của Diệp Thiên đóng sầm lại. Yến Khinh Vũ nằm trên sofa nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Hừ, chẳng phải không nỡ ra tay sao!”
Cô ta mừng thầm: “Quả nhiên, tên nhóc này là dạng ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần quấn quanh cậu ta, cậu ta cũng chẳng làm gì được mình!”
Yến Khinh Vũ liếc nhìn cửa phòng của Diệp Thiên, cuối cùng cô ta cũng kìm lại được ý muốn thử thách giới hạn của Diệp Thiên, chọn chiếc phòng dành cho khách ở bên cạnh rồi đi ngủ.
Một đêm yên tĩnh, vào buổi trưa ngày hôm sau, một mùi hương thức ăn thơm nức đánh thức cô ta.
Cô ta khịt khịt mũi, mò theo mùi hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349995/chuong-1718.html