Hắn sợ hãi vô cùng, luồng sức mạnh kia lan theo kinh mạch của hắn giống như là nham thạch núi lửa, cứ thế nổ tung trong cơ thể, rồi lan tới cả võ mạch ở vùng ngực và tấn công vào đây.
“Phụt!”
Lại là một ngụm máu tươi phun ra, hắn lùi lại liên tiếp năm bước cho tới khi đập vào góc của lầu hai thì toàn toàn bộ cơ thể đã dính đầy máu.
Tay hắn run rẩy chỉ về Diệp Thiên với gầm lên.
“Là cậu, chính cậu đã phá bỏ tu vi của tôi?”
Diệp Thiên khẽ thu tay lại và vẫn nói với giọng lạnh lùng: “Muốn báo thù thì có thể tìm tôi bất kỳ lúc nào, cút đi!”
Người thanh niên tóc đen cảm thấy đầu ong ong, cơ thể loạng choạng, tu vi của hắn đã đạt tới siêu phàm lương phẩm, chỉ còn một bước nữa thôi là bước vào siêu phàm thần phẩm, vậy mà lúc này hắn lại bị một cái chỉ tay của Diệp Thiên khiến cho ba mươi năm khổ luyện trở thành công cốc.
Hắn vô cùng tức giận và hơn thế là kinh hãi. Chỉ dùng một cái chỉ tay mà khiến tu vi của hắn bị phế bỏ thì tu vi của người thanh niên kia đủ để sánh ngang với sư phụ của hắn.
Mà Diệp Thiên trông còn trẻ măng, sao có thể có được sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ?
Lúc này hắn không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, tu vi bị phá bỏ đã khiến hắn mất đi lý trí.
Hắn siết nắm đấm, nghiến từng chữ và bật ra.
“Cậu dám phế tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349988/chuong-1711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.