Trong mắt Diệp Thiên, đến cả Nhiếm Tâm Đoạt Phách còn giống như trò tạp kỹ thì cái đại pháp thôi miên này là cái gì chứ?
Thế nhưng người thanh niên cảm thấy vô cùng tức giận trước sự đánh giá của Diệp Thiên.
Bản lĩnh của hắn đều là được sư phụ ban cho. Đại pháp thôi miên này cũng chính là kiệt tác kiêu hãnh của sư phụ hắn. Sư phụ hắn cũng dựa vào đại pháp này mà khiến hàng trăm kẻ luyện võ cùng với mười kẻ siêu phàm làm việc cho ông ấy, thành tựu tạo được trấn áp cả một phương.
Vậy mà tới miệng Diệp Thiên thì đại pháp thôi miên lại chẳng có chút giá trị nào, lại còn bị so sánh với một ly trà, điều này là một sự sỉ nhục đối với môn phái của hắn.
“Cậu là ai mà dám sỉ nhục sư môn của tôi, nói tuyệt kỹ của sư môn tôi là thủ đoạn cỏn con?”
Hắn chỉ vào Diệp Thiên, khẽ nheo mắt ánh lên sự nguy hiểm.
Trước đó hắn từng đi lướt qua Diệp Thiên, cảm thấy cậu có phần đặc biệt nên để ý lâu hơn chút, nhưng hắn còn tưởng là ảo giác, giờ thì hắn có thể xác nhận Diệp Thiên không phải là kẻ tầm thường, nếu không thì đã không thể dùng một câu nói mà phá được đại pháp của hắn.
“Anh chưa đủ tư cách hỏi tôi đâu, nếu sư phụ của anh tới đây thì còn miễn cưỡng có tư cách!”
Diệp Thiên chỉ để tâm vào việc thưởng rượu, không thèm nhìn hắn lấy một cái.
“Hôm nay anh ở bên dưới hút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349987/chuong-1710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.