Chương trước
Chương sau
Đỗ Giai Giai thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy nghi ngờ.

Người thanh niên tóc đen thấy ba người Tiếu Văn Nguyệt không thèm nhìn mình lấy một cái thì cũng không cưỡng cầu, định đưa Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi đi trước để tôi luyện rồi sẽ đối phó với ba người Tiếu Văn Nguyệt sau.

Hắn cố ý tạo ra tư thế mời, hai cô gái cũng vì vậy mà đi về phía trước giống như cam tâm tình nguyện đi cùng với hắn vậy.


Khi hai cô gái tới lối ra cầu thang thì Diệp Thiên trước giờ im lặng bỗng nở nụ cười khinh miệt.

“Đưa người đi trước mặt tôi mà cũng có gan cơ à?”

“Dừng lại!”



"Dừng lại!"



Diệp Thiên nói rõ ràng, giọng nói vọng tới khiến cho người thanh niên đang đi theo hai cô gái Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi phải dừng bước.

Đôi mắt mơ màng của hai cô gái bỗng trở nên trong veo giống như vừa tỉnh lại từ một trạng thái lạ lùng nào đó đồng thời họ đều kêu lên.

“Á!”

Hai người họ nhìn nhau và đều cảm thấy kinh ngạc. Không biết tại sao họ lại đứng ở lối ra cầu thang. Sau khi được người thanh niên kia mời rượu thì họ hoàn toàn không có ký ức gì cả.

Thấy hai cô gái khựng lại thì người thanh niên tóc đen cũng đơ người.

Hắn nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt ngày càng thay đổi.

“Cậu? Cậu đã làm gì mà phá Đại pháp thôi miên của tôi vậy?”

Đại pháp thôi miên mà hắn luyện có thể trong chớp mắt khiến những người nhìn vào mắt hắn bị thôi miên và trở thành nô lệ cho hắn tùy ý điều khiển.

Lúc này tu vi của hắn đã đạt tới siêu phàm thần phẩm, những kẻ có cảnh giới dưới siêu phàm thì không một ai có đủ khả năng để hóa giải thuật thôi miên của hắn và càng không thể phòng ngự. Vậy mà Diệp Thiên chỉ nói có một câu “Dừng lại” thì đã phá được hắn, khiến cho Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện hồi phục lại ý thức. Ngoài sư phụ đầy bản lĩnh mà hắn được học ra thì hắn không ngờ còn có người thứ hai có thể làm được.

“Đại pháp thôi miên sao?”, Diệp Thiên nâng ly trà mà người thanh niên cầm khẽ uống một ngụm rồi lắc đầu khinh thường.

“Một chút thuật thôi miên vặt vãnh thôi mà, chỉ cao cấp hơn những nhà ảo thuật thôi miên một chút mà cũng dám gọi là đại pháp, thật nực cười!”

Diệp Thiên uống một ngụm trà và thản nhiên lên tiếng.

“Giống như ly trà lạnh này, mặc dù có sắc có vị nhưng cũng chỉ là một loại đồ uống tiêu khiển chứ sao có thể coi là loại cao cấp được.
Thủ đoạn của thanh niên tóc đen Diệp Thiên chỉ cần nhìn là biết ngay. Nói ra thì thủ đoạn này có vài phần giống với kẻ đã bị cậu giết của gia tộc Ogli nhưng Nhiếp Tâm Đoạt Phách là dị năng mà Huyết tộc có còn cái mà người thanh niên này sử dụng chỉ là cái cơ bản của thuật thôi miên, thêm vào một chút thủ đoạn đặc biệt đã được cải tiến tuy nhiên vẫn còn thấp hơn Nhiếp Tâm Đoạt Phách một cấp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.