Chương trước
Chương sau
Người đàn ông tóc đen lết cơ thể của mình chật vật rời đi, chỉ còn lại giọng nói là vẫn vang vọng trong căn phòng.

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì không để ý nhiều, chỉ nắm bắt những thông tin quan trọng nhất.

“Ngày mai đáp xuống Lư Thành sao?”


Với tu vi đỉnh phong siêu phàm lương phẩm của người thanh niên thì Diệp Thiên sớm đã đoán ra sư phụ cửa hắn chắc chắn phải là vương cấp. Giờ nghe thanh niên này nói rằng ngày mai sư phụ của hắn sẽ tới Lư Thành thì xem ra rất có khả năng sư phụ của hắn chính là một trong bốn vị vương cấp trăm năm.

Diệp Thiên thu ánh nhìn, giơ tay lên, ly trà lơ lửng trong không trung rồi rơi xuống thùng rác. Đối với cậu mà nói, vương cấp hàng trăm năm thì đến cả tư cách để cậu coi trọng cũng không có. Điều mà cậu lo lắng bây giờ chính là người đàn ông thần bí xuất hiện ở nhà họ Diệp trước đó.

“Đàn anh Diệp Thiên, vừa rồi bọn em đã bị làm sao vậy?”

Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi bừng tỉnh, vội vàng quay lại nhìn Diệp Thiên với vẻ nghi ngờ.

“Không có gì, bị trúng thuật thôi miên của người khác mà thôi!”

Diệp Thiên rót cho mình một ly rượu, trả lời một cách thản nhiên.

Hai cô gái kinh hoàng và càng lúc càng tỏ ra cảm kích Diệp Thiên hơn.

Bọn họ biết, nếu như tối nay không có Diệp Thiên ở đây thì thứ mà bọn họ đối đầu e rằng sẽ là ác mộng khó có thể tưởng tượng nổi.

Mười một giờ tối, Diệp Thiên dưới vô số ánh mắt ngưỡng mộ của đám thanh niên cùng năm cô gái ra khỏi cửa, sau khi đưa bốn cô gái kia về, chỉ còn lại Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt.

“Khuya rồi, cô còn không mau lên xe!”

Diệp Thiên quay lại nhìn với ánh mắt sâu xa.

Do tác dụng của hơi men, khuôn mặt Tiếu Văn Nguyệt hơi ửng đỏ nhưng đôi mắt thì vẫn vô cùng tinh tường. Cô ấy nhìn về con sống phía trước bằng ánh mắt sâu thăm thảm.

“Tôi muốn đi dọc theo con sông này về nhà, anh có thể đi cùng tôi không?”

Tiếu Văn Nguyệt quay qua như khẩn cầu Diệp Thiên.

Diệp Thiên đút một tay vào túi áo, ánh mắt vô cùng điềm đạm: “Từ đây trở về biệt thự ít nhất cũng một tiếng đồng hồ, với trạng thái hiện tại của cô thì tôi không đồng ý làm như vậy!”

Tiếu Văn Nguyệt đứng bên cạnh Diệp Thiên và im lặng rồi thở dài.

“Diệp Thiên, anh biết không? Có nhiều khi tôi thật sự ngưỡng mộ Hoa Lộng Ảnh”

Cô ấy nhìn mặt sông bình lặng và lắc đầu cười khổ.

“Bởi vì bất luận lúc nào, bất luận trong tình huống nào thì anh cũng không hề đối xử lạnh lùng với cô ấy. Dù cô ấy có lại sai bất cứ điều gì thì cuối cùng anh đều lựa chọn khoan dung!”

“Còn tôi thì sao, từ lần đầu gặp anh, sau khi đưa ra thái độ không đúng thì sẽ vĩnh viễn không thể nào gần lại bên anh!”

Cô ấy tự cười chế giễu và ôm trán mình.

“Nhiều khi tôi rất hận bản thân, chỉ mong thời gian có thể quay ngược lại vào lần đầu tôi gặp anh, nếu như thái độ của tôi tốt một chút, gần gũi với anh một chút, để anh ở nhà tôi thì giữa chúng ta có khi phải là sẽ không như hiện tại hay không?”
Diệp Thiên đứng thẳng người giống như một cây bút dựng thẳng lên trời, ánh mắt vẫn không hề thay đổi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.