Chương trước
Chương sau
Phía trước, không hề nhìn thấy máu bắn ra, cơ thể cô gái chia làm hai và rơi xuống nước tạo thành hai cột nước khổng lồ.

Diệp Thiên xuất chiêu xong bèn chắp tay sau lưng, không hề ra tay tiếp.

Cậu nhìn chăm chăm phía trước, khuôn mặt không lộ vui buồn, giống như vừa rồi cậu không phải giết một con người mà là giết con sâu cái kiến vậy.

Uy phong lẫm liệt, mặt hồ gợn sóng. Diệp Thiên đứng yên, xung quanh dường như chìm trong im lặng.


Khi sóng gió dừng lại, cậu bỗng nhiên mỉm cười.

“Kiên nhẫn đấy nhỉ”.

Đôi mắt cậu ánh lên sự chế giễu không chút thương tiếc và nhìn chăm chăm về phía trước.

“Chút ảo ảnh đó có thể đối phó với người khác nhưng dùng để đối phó với tôi thì đúng là nhảm nhí!”

Vừa dứt lời, Diệp Thiên kéo tay phải, tung ra một quyền.

“Rầm!”

Âm thanh kinh thiên vang lên. Nắm đấm của Diệp Thiên khiến không gian trong phạm vi hơn mười mét chấn động nặng nề, sau đó là tiếng gào thét vang khắp trời. Không gian phía trước, xuất hiện khuôn mặt khổng lồ của một người đàn ông phương Tây, trông khá mơ hồ.

Thế nhưng Diệp Thiên biết đây chính là khuôn mặt vốn dĩ của phần linh hồn khi nãy.

“Sao cậu có thể phát hiện ra tôi hóa trang?”

Khuôn mặt của thể linh hồn méo mó mang theo sự nghi ngờ.

Vừa rồi ông ta nghĩ không thể nào thoát khỏi nhát kiếm chết người của Diệp Thiên nên đột nhiên nghĩ ra cách dùng ảo ảnh làm mồi câu, tạo thành hình một cô gái trẻ và bị Diệp Thiên chém làm hai để lừa Diệp Thiên.

Cao thủ bình thường cũng chỉ đến đó mà thôi, cho rằng mình chiến thắng và nhanh chóng bỏ đi.

Như vậy thì thể linh hồn có thể yên tâm trốn thoát, tìm một chỗ nào đó tu luyện và không bị người khác quấy rầy nữa.

Nhưng ông ta thật không ngờ, kế hoạch không chút kẽ hở của mình là bị Diệp Thiên nhận ra.

“Xem ra ông kinh ngạc lắm nhỉ?”

Diệp Thiên đứng trước khuôn mặt khổng lồ, cười thản nhiên.

“Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, dùng ảo ảnh để thoát khỏi nguy hiểm đúng là có thể lừa được tới 99% những người luyện võ khác. Chỉ đáng tiếc không thể lừa được tôi.

“Tôi đã nói rồi, sự thấu hiểu và kiểm soát lực tinh thần của ông không đủ tư cách mang ra đàm đạo với tôi”.

Cậu vừa lên tiếng vừa giơ tay lên, hướng lòng bàn tay ra ngoài cử động trước khuôn mặt khổng lồ của người đàn ông phía trước.

“Rầm!”

Xung quanh khuôn mặt của người này phát ra một làn sóng dao động kỳ dị, sau đó hóa thành gió, thành một cái hốc đen xì và cuốn về phía Diệp Thiên.

“Lực tinh thần hút mọi thứ vào sao?”

Hồn thể của linh hồn này sợ hãi tới mức hồn bay phách tán. Người này vốn tưởng rằng Diệp Thiên cần tiếp cận ông ta nên vừa rồi mới tiến hành dùng lực tinh thần.

Nhưng thật không ngờ, lúc này Diệp Thiên dùng tay không trong mà khiến không gian dường như bị khóa chặt và không ngừng điều động lực tinh thần của ông ta về phía Diệp Thiên. Điều này giống như từ trường không thể chống lại, dù có là tinh thần thì cũng bị hút vào.

“A”.

Lúc này, cuối cùng thì ông ta cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, định thoát thân nhưng không tìm được cách nào phá vỡ, đành phải tự cảm nhận lực tinh thần của mình dần dần giảm đi”.

“Người trẻ, không, vị thiên nhân này, xin cậu hãy tha cho tôi, tha cho tôi một mạng!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.