Chương trước
Chương sau
“Chỉ cần cậu buông tha thì tôi nguyện làm nô bộc cho cậu, vì cậu, cung phụng cậu làm chủ nhân!”

Trong giọng điệu của ông ta chứa đựng sự hoảng sợ. Thủ đoạn của Diệp Thiên, ông ta chưa từng thấy bao giờ và không thể nào phòng ngự được.

Lúc này ông ta chỉ nghĩ được kế hoãn binh. Muốn cầm chân Diệp Thiên, để Diệp Thiên lơ là, sau đó tìm cách thoát thân, không dây dưa với Diệp Thiên nữa.


“Làm nô bộc của tôi sao?”

Diệp Thiên cười lạnh lùng để lộ vẻ âm sầm.

“Tới muộn rồi, tôi đã có nô bộc rồi!”

“Muốn làm nô bộc của tôi thì kiếp sau nhớ xếp hàng nhé!”

Giọng nói của Diệp Thiên đọng lại một giây. Khuôn mặt khổng lồ phía trước dần bị thu nhỏ. Một thể linh hồn với vẻ sợ hãi vô cùng lúc này đã biết Diệp Thiên có thế nào cũng sẽ không buông tha cho mình nên lập tức gào lên đầy oán hận.

“Tôi nguyền rủa cậu, lấy danh nghĩa của một đại sư với lực tinh thần tôi nguyền rủa cậu sẽ bị rơi xuống vực sâu kiếp nạn, thượng đế sẽ tiến thành phán xét cậu!”

Tiếng nói của ông ta mỗi lúc một yếu, tới cuối cùng thì trở nên mỏng như tơ.

“Tu luyện một đời, làm trái ý trời, nếu như trên đời này thật sự có thượng đế như ông tin tưởng thì kêu người đó đến đây đi.

“Đáng tiếc, ông không đợi để chứng kiến được ngày đó rồi".

Cùng với từ cuối cùng mà Diệp Thiên nói ra, khuôn mặt khổng lồ này cũng hoàn toàn biến mất. Sau đó, lực tinh thần vỡ ra tòa thành những đường tơ mỏng bị hút vào lòng bàn tay của Diệp Thiên rồi truyền lên não, nhập vào thần phủ của não bộ.

Hút lực tinh thần của một đại sư lực tinh thần cảnh giới quy nguyên và lấy để sử dụng thì lúc này tu vi lực tinh thần của Diệp Thiên đã tăng lên gấp một cấp mới.

“Rầm!”

Phía trước, một bóng hình đáp xuống, đập thẳng lên mặt hồ, sóng nước tung trào, đó chính là cô gái trẻ bị hôn mê.

Diệp Thiên thấy vậy bèn xoay tay, khiến nước trong mặt hồ dâng lên và đưa cô gái kéo vào bờ.

Cô gái không mặc gì, nằm trên bãi cỏ, đôi mắt khẽ cử động trông vô cùng đau đớn.

Diệp Thiên biết, đây là tác dụng phụ của lực tinh thần. Trước đó thần phủ của cô gái đã bị người thể linh hồn của người đàn ông phương Tây kia tấn công. Hơn nữa vừa rồi, Diệp Thiên mới tiêu diệt hồn thể đó, lấy lại thân xác cho cô gái nên lúc này cô gái đã trở nên có ý thức.

Điều này đồng nghĩa với việc dùng một cái búa đập thẳng vào thần phủ của bạn, cảm giác đau đớn thật khó mà hình dung.

Theo lý mà nói, cậu có thể kiểm soát hoàn toàn cô gái xinh đẹp này nhưng cậu không có hứng thú, chỉ nhìn cô gái với vẻ than nhiên, đang định đi tới bên cạnh khu vực đá để tiếp tục hấp thụ linh khí của Sinh Mệnh Linh Tuyền.

Thi đúng lúc này, cô gái hôn mê đột nhiên mở mắt.

Đôi mắt cô gái giống như được khắc từ ngọc, xanh lam trong veo, vô cùng linh động, khác hoàn toàn với vẻ ác ma trước đó.

Cô gái mở mắt, cảm thấy nghi ngờ bèn nhìn xung quanh, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên ở phía xa.

Hai người nhìn nhau. Diệp Thiên không hề nói một câu nào, còn cô gái cùng với ánh mắt của Diệp Thiên nhìn xuống cơ thể mình.

Khi cô gái phát hiện mình không mặc gì thì bỗng hét lên vang khắp cả ốc đảo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.