Ông ta là thần linh từng tung hoành thế giới phương Tây, đương nhiên là kiêu hùng một phương, biết nắm bắt thời cơ, quyết đoán kịp lúc.
Ông ta không đối địch với Diệp Thiên nữa, mà “cười quyến rũ”.
“Cậu trai trẻ, tôi sẽ nhớ kĩ cậu!”.
Ông ta vừa dứt lời, sóng nước dưới chân cuộn lên, cả người phóng đi như tên bắn, chuẩn bị chạy trốn, chỉ còn giọng nói vọng lại.
Ông ta biết, nếu hôm nay gắng gượng cướp lấy Thần Ma Chi Khu của Diệp Thiên sẽ chỉ vô duyên vô cớ chôn thây tại nơi này. Ông ta không còn nắm chắc phần thắng trước Diệp Thiên nữa.
Đối mặt với yêu nghiệt tuyệt thế thần võ song tu này, ông ta lựa chọn chủ động chạy trốn, không ham chiến.
Lúc này, ông ta đã cướp được băng linh thể, mặc dù không bằng Thần Ma Chi Khu của Diệp Thiên, nhưng chung quy cũng là một trong những thể chất cao cấp trong giới tu luyện. Ông ta có được băng linh thể cũng có thể kích hoạt tiềm lực bản thân đến cực hạn, không cần phải vì một Thần Ma Chi Khu mà quyết chiến một trận không có phần thắng với Diệp Thiên.
Thấy linh hồn kia quyết đoán như vậy, trong mắt Diệp Thiên toát lên sự tán thưởng.
Cao thủ chân chính, hào kiệt đại trượng phu thì phải biết co biết duỗi, phân rõ tình thế. Biết rõ không thể làm mà vẫn làm thì đó là kẻ ngốc, không phải anh hùng.
Nhưng tán thưởng thì tán thưởng, lời cậu đã nói thì không thể rút lại. Hôm nay, dù ông trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349804/chuong-1527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.