Chương trước
Chương sau
Ba người Tề Văn Long, Lí Phong, Chu Triều Hải đứng ngây ra, sắc mặt nặng trĩu.

Trong số bọn họ thì chỉ có mình Đàm Băng Băng là vẫn còn giữ được bình tĩnh.

Cô ta và Diệp Thiên đã ký khế ước thần hồn, nếu như Diệp Thiên chết thì khế ước thần hồn của cô ta cũng sẽ được gỡ bỏ, nhưng lúc này cô ta vẫn có thể cảm nhận được rất rõ một tia thần hồn của Diệp Thiên vẫn còn ở trong linh hồn của mình.


Cô ta nhìn chằm chằm lên bầu trời và đã hiểu ra.

“Tôi biết cậu sẽ không thua đâu mà”.

Nhất nhiều người khác nhìn lên bầu trời, ai cũng muốn xem thử liệu cuộc đại chiến này đã phân thắng thua hay chưa. Ray Churchill cũng không chịu rời mắt, chỉ hi vọng Diệp Thiên bị trấn áp hoàn toàn trong trận tấn công như phong ba bão táp đó và đừng bao giờ xuất hiện nữa.

Ray không hi vọng trên thế giới có một thanh niên ưu tú, hoàn hảo hơn mình.

Tám bán vương tam chuyển nhìn chằm chằm lên bầu trời, Xà Tôn giả Watts nhìn xác con rắn yêu quý của mình, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng hơn.

“Giết thú cưng của tôi hả? Diệp Lăng Thiên, cậu chết đáng lắm”.

Bọn Dia nhìn nhau và gật đầu.

Đối với viện trọng tài thì Diệp Thiên chính là cái gai trong mắt, là dằm trong da, cả viện trọng tài đều muốn giải quyết từ lâu.

Nhưng ngặt nỗi, mỗi lần hành động thì đều bị Diệp Thiên đánh bại, liên tục mười lăm vị trưởng thẩm phán đều bị Diệp Thiên giết sạch, nhưng hôm nay, cuối cùng thì bọn họ cũng đã hoàn thành được hành động lớn này.

“Xem ra có thể về báo tin với vương thượng rồi”.

Dia chắp tay phía sau, nở nụ cười.

Những người khác cũng bè theo, Gulagas còn cười toe toét hơn và nói với vẻ khinh miệt: “Gì mà Đế Vương Bất Bại chứ, xem ra cũng chỉ là lời đồn thổi mà thôi”.

Lúc ông ta lên tiếng thì liền có giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

“Các ông đã nghĩ đơn giản quá rồi, nếu như Diệp Thiên dễ đối phó như vậy thật thì viện trọng tài của chúng ta đã không thất bại nhiều lần đến vậy rồi”.

Người lên tiếng chính là Neil Wodos, người chưa từng ra tay, ông ta sờ chiếc nhẫn của hiền giả trên tay, vẻ mặt thản nhiên.

“Gì cơ?”

Ánh mắt của mấy người Dia liền thay đổi, Diệp Thiên đã bị Xà Phệ của Xà Tôn giả bám lấy, cộng thêm việc bị sáu vị bán vương tam chuyển dốc toàn lực tấn công, lẽ nào vẫn chưa chết sao?

“Soạt”.

Lúc mọi người đang ngạc nhiên thì có một luồng sáng xanh vút ra, chiếu sáng khắp bầu trời, vô cùng chói mắt.

Dưới ánh sáng xanh, mây mù tan biến, bóng một người cao và thon gọn xuất hiện, đó là Diệp Thiên.

Áo của cậu rách rưới, hai ống tay áo đã bị nổ thành giẻ rách nhưng khắp người đều không có chút thương tích nào, thậm chí đến cả dấu máu cũng không có.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tám người đó, nhích nhẹ khóe môi, cười lạnh lùng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.