Chương trước
Chương sau
“Diệp Lăng Thiên, bọn tôi tám người đánh một mình cậu đúng là chẳng vẻ vang gì, nhưng bọn tôi không phải đang đánh võ, so tài mà là đang vây giết cậu”.

Hồ Thiên Sinh được sinh ra ở Hoa Hạ, cùng là võ giả của Hoa Hạ như Diệp Thiên. Nhưng lúc này đây, ông ta không hề nể tình, sức mạnh chân nguyên dâng trào, đột ngột giẫm mạnh chân xuống đất.

“Phật một tay!”, Anlonge cũng giống như Hồ Thiên Sinh, cũng là người tàn tật, nhưng cánh tay đó của ông ta không phải sinh ra đã bị đứt. mà là lúc hai mươi tuổi đã bị kẻ thù chém đứt.


Sau khi cụt tay, ông ta không hề dằn vặt bản thân mà ngược lại rút ra được bài học, rẽ sang một con đường khác, ra khỏi Hoa Hạ tìm thầy và học được những tuyệt kỹ khiến người ta phải kinh ngạc.

“Mật Tông Đại Thủ Ấn!”

Ông ta vung một tay lên, một bàn tay phát ra Phật quang đột ngột đè xuống.

Dấu chân và dấu tay tạo ra một còn tấn công kinh thiên động địa, giống như núi Thái Sơn trùng trùng điệp điệp đang ở trên đầu và rơi thẳng xuống.

“Hừm, Diệp Lăng Thiên, hôm nay cậu chết chắc rồi!”

Ánh mắt Dia lạnh lùng, sau đó, ông ta hơi cong năm ngón tay lại, năm ngón tay cứ như năm cây thương thép, được gia cố bởi canh khí.

“Thần Thương Sát!”

Ông ta ghì giọng hét, gió mạnh từ năm ngón tay thô kệch phóng ra, hướng về phía ngực của Diệp Thiên.

“Thùng rượu phát nổ!”

Trước đây “thùng rượu” Gulagas bị Diệp Thiên đánh lùi chỉ với một chiêu, ông ta đang tức đến tận óc, sao có thể bỏ lỡ cơ hội trời cho.

Ông ta vứt thùng rượu trong tay, lúc thùng rượu sắp sửa đập lên người Diệp Thiên thì ông ta liền nắm chặt năm ngón tay lại như thuốc nổ C4, không gian bỗng biến thành một biển lửa.

Ánh mắt Ẩn giả lạnh lùng, kiếm Băng Phách lại một lần nữa xuất hiện ánh sáng băng, sau đó thì phóng xéo ra, biến thành một ánh sáng kiếm, chém về phía hông Diệp Thiên.

Mặt Muffit trở nên dữ tợn, cánh tay bị chấn động đến nát vụn trước đây đã mọc ra lại, ông ta nắm hai tay lại với nhau, biến thành cây búa, đập mạnh về phía Diệp Thiên.

Ngoài người săn ma Neil Wodos ra thì ai cũng đã ra tay rồi.

“Lãm Thiên Chùy!”

Gần như bốn phía cùng tấn công một lúc, thi nhau đập về phía Diệp Thiên. Còn Diệp Thiên thì lại bị Xà Phệ của Xà Tôn giả tấn công trước đó nên không thể nào động đậy, chỉ có thể chấp nhận bị sáu bên tấn công trực diện.

“Bỉ ổi!”

Trên không trung, Diệp Thiên đã bị nhấn chìm trong sáu đòn tấn công đó, chị em nhà họ Lâm lập tức hét lên, cảm thấy bất bình thay.

Diệp Thiên là anh hùng cái thế, bọn họ đã nhận định chuyện này từ sớm, nhưng bây giờ Diệp Thiên lại gặp cảnh tám đánh một, nếu như không phải vì thực lực của bọn họ không đủ thì họ đã bay lên, giúp Diệp Thiên một tay từ lâu rồi.

Lúc này, Diệp Thiên đã bị sáu đòn tấn công đó nhấn chìm hoàn toàn, dù bọn họ cực kỳ sùng bái Diệp Thiên nhưng ai cũng thấy thót tim, đến Kỷ Nhược Tuyết cũng tái mét mặt mày.

“Đại ca thua rồi sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.