“Diệp Lăng Thiên, bọn tôi tám người đánh một mình cậu đúng là chẳng vẻ vang gì, nhưng bọn tôi không phải đang đánh võ, so tài mà là đang vây giết cậu”.
Hồ Thiên Sinh được sinh ra ở Hoa Hạ, cùng là võ giả của Hoa Hạ như Diệp Thiên. Nhưng lúc này đây, ông ta không hề nể tình, sức mạnh chân nguyên dâng trào, đột ngột giẫm mạnh chân xuống đất.
“Phật một tay!”, Anlonge cũng giống như Hồ Thiên Sinh, cũng là người tàn tật, nhưng cánh tay đó của ông ta không phải sinh ra đã bị đứt. mà là lúc hai mươi tuổi đã bị kẻ thù chém đứt.
Sau khi cụt tay, ông ta không hề dằn vặt bản thân mà ngược lại rút ra được bài học, rẽ sang một con đường khác, ra khỏi Hoa Hạ tìm thầy và học được những tuyệt kỹ khiến người ta phải kinh ngạc.
“Mật Tông Đại Thủ Ấn!”
Ông ta vung một tay lên, một bàn tay phát ra Phật quang đột ngột đè xuống.
Dấu chân và dấu tay tạo ra một còn tấn công kinh thiên động địa, giống như núi Thái Sơn trùng trùng điệp điệp đang ở trên đầu và rơi thẳng xuống.
“Hừm, Diệp Lăng Thiên, hôm nay cậu chết chắc rồi!”
Ánh mắt Dia lạnh lùng, sau đó, ông ta hơi cong năm ngón tay lại, năm ngón tay cứ như năm cây thương thép, được gia cố bởi canh khí.
“Thần Thương Sát!”
Ông ta ghì giọng hét, gió mạnh từ năm ngón tay thô kệch phóng ra, hướng về phía ngực của Diệp Thiên.
“Thùng rượu phát nổ!”
Trước đây “thùng rượu”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/349674/chuong-1397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.